
ng hồn nói năng đầy lí lẽ, anh vẫn nhìn qua cửa
sổ, quay đầu lại chỉ xuống chiếc bàn dưới lầu, giận mà không tranh
cãi nói: “Cô gái kia làm trong công ty của em, không nghĩ tới nhân viên
của em lại kém như vậy, muốn theo đuổi đàn ông nhưng bây giờ lại
thành phụ gia, về công ty phải nói với giám đốc Vương một tiếng,
phải trừ một tháng tiền lương của cô ta, thật quá làm mất mặt Khải
Hoành chúng ta.”
Triển Thiểu Huy đang
ngồi khẽ lên tiếng: “Tiểu Ngũ, cậu đứng đắn một chút được không? Đây
là chuyện riêng của người khác, cậu muốn trừ tiền thưởng là sao.”
Từ khi Cố Hạ bước
vào nhà hàng thì Trâu Nhuận Thành đã nhận ra đó là nhân viên của
mình, anh là nhân vật lão luyện trên tình trường, chỉ nhìn biểu hiện
của Cố Hạ là biết cô có ý với người ta. Gần đây Trâu Nhuận Thành
ngồi ăn cơm với anh em của mình thì vô cùng sinh động, về sau nhìn qua
cửa sổ lại thấy câu chuyện buồn cười này, anh chậm chạp trở về chỗ
ngồi của mình, “Cô gái kia cũng rất thú vị, lúc phỏng vấn nha, hình
như cô ta nghĩ chúng ta từ chối cô ta nên có chút không phục, em liền
làm khó cô ta…”
Trâu Nhuận Thành kể
lại chuyện phỏng vấn Cố Hạ, trên mặt tuyệt đối không có biểu hiện
đúng đắn như khi anh đi làm, vẻ mặt nhiều chuyện cợt nhả: “Lúc ấy em
còn cảm thấy cô gái này trêu chọc rất vui nên đã tuyển cô ấy…”
“Cậu cảm thấy cô ấy
trêu chọc rất vui nên đã tuyển cô ấy?” Trịnh Giang Hà cắt đứt lời
anh, trừng mắt nhìn Trâu Nhuận Thành, “Tiểu Ngũ, cậu đều tuyển người
theo cách đó sao?”
“Không có nha!” Trâu
Nhuận Thành thấy Tam ca của anh trừng mắt thì vội vàng kêu oan, “Tuyển
cô ta là vì đại ca đã chọn cô ta, anh cũng biết em luôn ủng hộ đại
ca, cho nên mới tuyển cô ta vào Khải Hoành.”
Trịnh Giang Hà hình
như không tin lời lão Ngũ, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Tiểu Ngũ,
cô gái mà cậu vừa nói là ai? Tôi muốn nhìn xem có phải có ba đầu
sáu tay không mà lại khiến cho đại ca tự mình chọn ra.”
Trâu Nhuận Thành vội
vàng đi tới bên cạnh anh, “Tam ca, là người kia, chính là người ngồi
giữa kia, hình như tên là cái gì Cố Hạ ấy, ngoại hình thì cũng tạm
chấp nhận, chẳng qua là kém một chút so với mấy cô gái trên phim
truyền hình buổi tối.”
Ngheo lão Tam nói như
vậy, Triển Thiểu Huy ngược lại nhớ tới Cố Hạ, lần trước còn gặp
phải cô trong thang máy. Một cô gái vô cùng bình thường, ngoại hình
cũng xem như thanh tú, khi đó nghe thấy cô gọi điện thì hình như là
người đàn ông cô theo đuổi, Triển Thiểu Huy cũng không có hứng thú
với những chuyện này, cầm chén súp chậm rãi ăn, các món ăn của nhà
hàng Phỉ Kí cũng không tệ lắm, chẳng trách lão Tam thường lấy danh
nghĩa của lão Ngũ đến đây ăn cơm.
Trịnh Giang Hà đứng
bên cửa sổ nheo mắt, chậm rãi đi trở về nói: “Người đàn ông kia
chính là loại trăng được sao vây quanh, những cô gái thời nay nha, cứ
nhìn thấy đàn ông có điều kiện tốt là đều dính lấy. Đại ca, cô gái
này thật sự là do anh tuyển vào sao?”
Triển Thiểu Huy nghiêng
mắt liếc nhìn anh, giải thích: “Lúc ấy ở Khải Hoành tôi mở sơ yếu lí
lịch ra tùy tiện chọn vài người thôi. Nhanh ăn cơm đi, lát nữa tôi còn
phải lên trên xem báo cáo, Tiểu Ngũ, cậu mà cứ mè nheo như vậy thì
lát nữa đừng mong về nhà trước mười giờ.”
“Không cần phải liều
mạng như vậy chứ, đại ca? Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe!”
Trâu Nhuận Thành ngồi bên cạnh kêu lên, nhìn thấy Triển Thiểu Huy
trừng mắt thì ngậm miệng lại.
Bọn họ tới sớm hơn,
cơm nước xong xuôi cũng không chậm trễ mà trực tiếp xuống lầu, lúc đi
vào thang máy thì theo ánh mắt của lão Ngũ, Triển Thiểu Huy nhìn
sang bên kia, vài người đang xôn xao nói chuyện phiếm, người đàn ông
ngồi giữa quả nhiên rất bắt mắt, trong đó vẻ mặt Cố Hạ lại có
chút ngượng ngùng.
Cố Hạ và những người
bạn của Quý Phi Dương không có chuyện để nói với nhau, cô không biết rõ tình
hình gia đình Quý Phi Dương rốt cuộc như thế nào, nhưng anh cùng với những
người bạn của mình rõ ràng không cùng một tầng lớp với Cố Hạ, vài người
thích bàn luận tình hình thế giới, Cố Hạ cũng đâu biết nhiều như vậy, chủ yếu
là nghe nhiều nói ít.
Đến khi ăn được ngang dạ,
Cố Hạ còn phải tăng, ở đây cũng không thú vị gì, vậy nên buông bát đũa chuẩn
bị ra về, "Quý sư huynh, em còn có một chút công việc chưa làm xong,
phải về công ty một chuyến, em xin đi trước."
Vài người vẫn còn rất hào
hứng, lời của Cố Hạ làm người nghe như bọn họ rất thích, Triệu Cổ không muốn
để cô đi: "Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, chỉ mới hơn tám giờ, gấp
làm gì c