XtGem Forum catalog
Trọn Đời Bên Em

Trọn Đời Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325924

Bình chọn: 8.00/10/592 lượt.

thể đã trở về lại bên kia, lại lái xe đến đó, nhưng

vẫn không có ai, hắn càng sốt ruột, đã hơn nửa đêm, nha đầu này không về nhà, rốt cuộc đã chạy đi đâu chứ?

Hắn ngồi trong xe hút thuốc, bàn

tay kia nắm chặt điện thoại, nhớ ra còn một khả năng nữa, thế là hắn

quăng luôn điếu thuốc, nhập vào một dãy số.

Sau vài tiếng tút điện

thoại cũng được thông, Giản Quân Phàm còn chưa kịp nói gì thì Hướng Nhu

đã giành trước: “Bạch Dĩ Mạt có đang ở bên anh không, bảo cô ấy nghe

điện thoại.”

Giản Quân Phàm vừa về đến nhà, đang chuẩn bị tắm rửa, đã bị tiếng gào khó hiểu của Hướng Nhu làm cho mình như đang nằm mộng.

“Cậu đang nói gì thế? Không phải Dĩ Mạt ở với cậu sao? Sao lại thành thế này rồi?”

Hướng Nhu dò hỏi: “Thật sự cô ấy không tìm đến anh?”

“Không hề, này, rốt cuộc là có…” Chữ ‘chuyện gì’ còn chưa thốt ra thì bên kia đã dập điện thoại.

Tuy Giản Quân Phàm không thân thiết gì với Hướng Nhu lắm, nhưng anh cũng

biết hắn ta chính là kiểu người cho dù trời có sập vẫn ngủ được, chưa

bao giờ hắn có biểu hiện cuống quích như ngày hôm nay, rốt cuộc Bạch Dĩ

Mạt đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho hắn lo lắng đến thế?

Một cuộc điện thoại không đầu không đuôi như vậy khiến mệt mỏi của Giản Quân

Phàm biến mất, anh lập tức gọi điện cho Bạch Dĩ Mạt, tắt máy, cho nên,

anh cảm thấy sự việc lần này đã nghiêm trọng thật rồi.

++

Bạch Dĩ

Mạt ra khỏi cửa liền gọi một chiếc taxi, xe vừa chuyển bánh thì nhận

được tin nhắn của Tần Dật, nói cho cô biết địa chỉ khách sạn mà tổ chức

họp lớp cũ, Bạch Dĩ Mạt bảo lái xe chở cô đến địa chỉ khách sạn này.

Hướng Nhu gọi điện cô cũng không bắt máy, rồi sau đó tắt nguồn luôn, vừa hay

là nghỉ phép Nguyên Đán, cứ trốn vài ngày rồi nói sau.

Khách sạn nằm

ngoài khu ngoại ô thành phố S, ở đó cơ hồ đều là các khách sạn nghỉ

dưỡng, bọn họ hẹn nhau chiều mồng một sẽ đến đây, bây giờ có lẽ Bạch Dĩ

Mạt là người đến sớm nhất.

Cô xuống xe, tìm một khách sạn còn phòng

trống, tắm tửa sạch sẽ lăn lộn trên giường nhưng vẫn không ngủ được,

nghĩ lại cảnh tượng bắt gặp Hướng Nhu ngoài nhà vệ sinh là cô lại buồn

bực.

Cuối cùng, cô cũng hiểu được trên đời này thật sự không có

chuyện gì có thể che dấu được, trừ phi chính mình đừng gây nên chuyện,

làm chuyện xấu không phải là không bị báo, chỉ là chưa đến lúc thôi!

Mà bây giờ, Diêm Vương người ta đã muốn đến lấy mạng rồi đây.

Cô luôn cho rằng Bạch Dĩ Mạt cô đối với Hướng Nhu nhiều lắm cũng chỉ có

thể xem là người bạn tốt tri kỉ, có thể bạn thân là không phân biệt nam

nữ, nhưng tiêu đề vẫn là không phân biệt nam nữ.

Từ nhỏ đến lớn Hướng Nhu luôn che chở cô, nuông chiều cô, mặc cô quấy phá, tùy cô chế giễu,

nhưng cô cũng biết rõ, cái đó chẳng qua là do quan hệ tốt giữa hai nhà,

hoàn toàn không liên quan đến tình yêu.

Cho nên, vốn có thể làm như

không có chuyện gì với người bạn tốt cả đời này của cô, sau đó tìm một

người con trai cho mình rồi bình thản sống qua nửa đời sau, thế thì làm

sao phải cố tình muốn để hắn phát hiện ra chuyện kia chứ.

Như vậy, bọn họ là không thể xem như không có chuyện gì xảy ra? Hay là không thể quay về chính mình trước kia?

Thế nên, khi không rõ phải đối mặt như thế nào, cô lại chọn cách chạy trốn

dưới ánh nhìn soi mói của hắn, đào tẩu tuy chẳng ra sao cả, nhưng không

còn cách nào khác, cô cần phải có nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận

việc nhắc đến chuyện trong quá khứ của cô với Hướng Nhu, hay là cả đời

này cứ như vậy không qua lại với nhau nữa.

Tự nhắc đến? Cô có thể làm được, nhưng còn hắn ta, không được thực tế lắm…

Cả đời không qua lại với nhau? Chỉ sợ là bọn họ càng không có khả năng làm được…

Đúng thật là, cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng thiếp đi trong tiếng thở dài…

Cô mơ màng nằm ngủ thẳng đến trưa hôm sau, sau khi rời giường phát hiện

ngoài cửa sổ trên bầu trời bông tuyết rơi đầy, cô cố lấy dũng khí bật

điện thoại lên, sau đó lại trông thấy vô số cuộc gọi nhỡ, kết quả lại

lộn xộn lên…

Nhưng vào lúc này, điện thoại bỗng vang lên, cô sợ đến

mức tay khẽ run rẩy, di động rơi xuống giường, cô đưa mắt nhìn, thì ra

là Tần Dật.

Tần Dật đã đến, hỏi cô còn bao lâu nữa mới tới, cô bảo cô đã sớm đến đợi rồi, vậy nên Tần Dật nói sẽ gặp nhau ở đại sảnh khách

sạn.

Bạch Dĩ Mạt rửa sạch mặt mày rồi đón thang máy xuống đại sảnh,

thấy Tần Dật một thân âu phục màu đen, cô vẫy tay với anh rồi đi đến đó.

Tần Dật trông thấy Bạch Dĩ Mạt hơi bị sưng mắt thì cười hỏi: “Cậu đây là

hưng phấn đến nỗi ngủ không được hay là sao thế, cặp mắt này y chang quả hạch đào luôn nhé.”

Bạch Dĩ Mạt cười vỗ người anh: “Có phải cậu nghiên cãi nhau với mình không? Không có lúc nào là không kích thích mình cả.”

“Đâu có, không phải bệnh nghề nghiệp đó sao? Cậu còn không phải như vậy hả,

cậu như thế nên mình cũng đành phải theo vậy thôi1, luân phiên mà.”

1Nguyên văn “你做初一我做十五 – ngươi làm mồng một ta làm mười lăm”, mới đầu ý chỉ tình cảm của người chồng dành cho vợ, sau này mở rộng ra thành bởi vì ngươi

như thế mà ta nguyện ý làm vậy, cụ tỉ ntn thì các bạn gg thẳng tiến nhé.

Bạch Dĩ Mạt không phản đối gì: “Vâng vân