
là người bạn chơi đùa với em, là thanh mai trúc mã của em, thậm chí
người thân cũng được, nhưng cậu ta không thể là người đàn ông của em, là người sẽ sống đến đầu bạc răng long với em.”
“Anh hai, anh có thấy
mình rất bá đạo không, em biết từ nhỏ anh đã phải chịu sự huấn luyện của ông bà ngoại, anh rất vẩt vả, còn anh vì để em vui vẻ đi theo con đường em chọn mà đã giúp em gánh vác rất nhiều, em có thể hiểu được. Thế nên
em cũng luôn cảm thấy kiêu ngạo tự hào khi có người anh trai như anh.
Cho nên đã nhiều năm qua em luôn nghĩ không được ngang bước với anh,
nhưng lúc này, anh có thể nhường em một lần không, chỉ một lần này
thôi.”
Bạch Dĩ Hạo nhìn Bạch Dĩ Mạt, thấy trong mắt cô nước mắt đã
bắt đầu dâng lên, nhất thời không thể phản bác gì được, cô em gái này
của anh từ nhỏ đã rất kiên cường, không dễ dàng rơi nước mắt trước mặt
người khác, cũng như năm đó mẹ qua đời, nó cũng không hề khóc lóc, nhưng bây giờ, vì Hướng Nhu, vì một người đàn ông, nó lại có thể như thế.
Nhưng song song, anh cũng biết rõ, Hướng Nhu là một nhân tài hiếm gặp, điều
đó không thể phủ nhận, chỉ dựa vào sức một mình mình đã có thể sáng lập
nên một công ty xán lạn trên thị trường như thế, cách đối nhân xử thế
cũng rất chu toàn. Cho dù lúc trước Bạch Dĩ Mạt trong nhà luôn cùng với
hắn gây gổ nhau, hắn cũng không hề hoang mang, chỉ thản nhiên đối mặt,
đúng là một người yêu lý tưởng, đáng tiếc, đáng tiếc là khi anh biết
cách sống của hắn, đào hoa của hắn, hắn bất cần đời, hắn ngỗ ngược, trên vai hắn có gì gọi là trách nhiệm…
“Được rồi, dù sao bây giờ nói gì
em cũng xem như không nghe, mấy hôm nữa bố về, dẫn cậu ta về nhà ăn bữa
cơm, bố đồng ý rồi nói sau.” Bạch Dĩ Hạo thỏa hiệp.
Bạch Dĩ Mạt nín khóc mỉm cười, kéo Bạch Dĩ Hạo có chút hồ nghi hỏi: “Nếu như bố đồng ý thì anh cũng sẽ không phản đối chứ?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn em gái mình cười như đứa trẻ, đã bao lâu mới bắt gặp thấy
vẻ mặt này của nó, xem ra thật sự Hướng Nhu đã cải biến nó không ít.
Anh sửa lại tóc Bạch Dĩ Mạt, trên mặt vẫn im lặng như cũ: “Bạch Dĩ Mạt, em
không có tư cách đưa ra điều kiện với anh, anh chỉ không muốn năm mới mà làm mọi người không thoải mái, còn chuyện của năm năm trước em đừng
nghĩ muốn giấu cậu ta, em không nói anh sẽ nói, thuận tiện nói cho cậu
ta biết, cậu ta còn nợ Giản Quân Phàm một cú đánh.”
Bạch Dĩ Mạt đang
cười vui vẻ nhưng khi Bạch Dĩ Hạo chưa nói xong câu thì lại dần biến
mất, chuyện kia sớm hay muộn hắn cũng biết, còn Bạch Dĩ Hạo từ trước đến nay nói là làm được, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là do mình nói ra đáng tin
hơn.
Nói đến Giản Quân Phàm, cũng đã lâu không gặp anh, trí nhớ của
Bạch Dĩ Hạo thật tốt, lúc ấy anh đánh người khác, bây giờ ngược lại lại
ra mặt giúp người khác chơi xấu đánh úp lên đầu Hướng Nhu.
“Chuyện đó em sẽ nói với anh ấy, không phiền anh đại giá. Còn nữa, dựa vào cái gì
mà món nợ kia với Giản Quân Phàm lại đổ lên Hướng Nhu, vậy còn anh, theo như anh nói thì năm đó anh cũng đã đánh người, bây giờ không phải là
lại đánh Hướng Nhu đấy chứ?”
Bỗng dưng Bạch Dĩ Hạo nở nụ cười, rất
hiếm khi Bạch Dĩ Mạt trông thấy anh cười không phân biệt được thật giả
như thế. Quả nhiên, một người không thích cười khi đã mỉm cười thì vô
cùng dễ coi, thế nhưng cái kiểu cười này, tại sao đột nhiên lại cảm thấy có chút bất an.
Bạch Dĩ Hạo nhìn ánh mắt mông lung của Bạch Dĩ Mạt, nói: “Quên nói cho em biết, lúc em ngủ anh đã trừng trị cậu ta.”
Đầu óc Bạch Dĩ Mạt nổ bùm một tiếng, bản lĩnh của Bạch Dĩ Hạo đúng là hàng thật giá thật!
“Anh đánh anh ấy sao?” Âm thanh của Bạch Dĩ Mạt đã biến đổi.
Ngược lại Bạch Dĩ Hạo lại ra vẻ như là đương nhiên: “Đã trễ năm năm rồi, coi
như tiểu tử đó gặp may, đổi lại là năm đó thì cậu ta e sẽ bị thương nặng đấy.”
Bạch Dĩ Mạt nhớ lại năm đó Giản Quân Phàm lỡ tay đấm trúng Bạch Dĩ Hạo, mấy vết thương kia cũng phải rất lâu mới lành lặn lại.
“Sao anh có thể đánh anh ấy, anh ấy có đánh trả lại không?” Đương nhiên bản
lĩnh của Hướng Nhu cũng không vừa, nhưng cô sợ là Hướng Nhu không hề
đánh lại, mà vết thương lần trước cũng chỉ mới lành chưa bao lâu.
Quả nhiên nghe thấy Bạch Dĩ Hạo nói ra lời mà cô sợ nhất, anh nói: “Cậu ta
dám so? Nếu đánh trả lại thì anh cam đoan sẽ tặng cậu ta thêm mấy cú
nữa.”
Anh bình thản thuật lại, phát hiện Bạch Dĩ Mạt trừng mắt với
anh, được lắm, cô vì Hướng Nhu mà đến trừng mắt cũng dám làm với anh,
xem ra lúc nãy anh đã nương tay rồi.
Nhưng anh không thừa nhận không
được, Hướng Nhu thật sự cứng rắn, chịu mấy đòn của anh mà hoàn toàn
không hề đánh lại, xem ra tiểu tử này đối với cô em gái anh thật sự
nghiêm túc, nhưng mà vẫn còn xem thế nào đã.
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt
với anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Dĩ Hạo, khó trách anh không
hề có bạn gái, ai chịu nổi anh mới lạ, anh mau đi làm hòa thượng đi.”
Nói xong liền cất bước chạy về, Bạch Dĩ Hạo đứng phía sau nhìn người đến cự li chạy dài còn không đạt yêu cầu lại chạy rất nhanh, không khỏi cảm
thấy tức cười, quả nhiên gái lớn không thể giữ nhà.
Bạch Dĩ Mạt chạy
về nhà, vừa vào cửa liền đổi dép