
m chí cầu nguyện trăm ngàn lần không phải là quà noel, bởi vì cô chưa có chuẩn bị cái gì… Từ lúc đi cùng Trầm Diêu cô cũng đã nghĩ tới nhưng khi đó rất vội, cũng chỉ nghĩ thoáng qua.
Lúc sau lại vội vã trở về, sợ anh đã rời đi.
Do dự một chút, cô vẫn đưa tay nhận lấy túi giấy, “Cảm ơn anh, giáng sinh vui vẻ.”
Anh đưa tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu của cô, rất dịu dàng, “Muộn rồi, anh đưa em về trường.” Nói xong bắt đầu ngó qua mọi nơi, tìm một chỗ có thể đón xe được dễ dàng.
Đồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn của Lục Bắc, lập tức kéo lấy cánh tay của anh, thấy anh quay đầu mới nói, “qua 12h đêm là ký túc xá đóng cửa rồi, đêm nay em có thể… không về trường được không?”
Thật ra chỉ cần gõ cửa là có thể đi vào. Nhưng dựa theo tính cách của Lục Bắc thì nhất định sẽ ở trước cổng trường mà chờ cô cả đêm.
Nếu không nghĩ tới chuyện lại liên lụy không rõ ràng thì chỉ có thể quyết tâm như vậy, hoàn toàn nhẫn tâm như thế để làm cho anh ấy cũng không đợi cô nữa.
Trong tiếng ồn ào của dòng xe qua lại, anh rất nhanh đã quyết định, “Chúng ta đi dạo quanh đây xem có rạp chiếu phim nào mở qua đêm không, nếu có thì vào xem đến sáng rồi về. Ngày mai em có thể đến nhà anh nghỉ ngơi, buổi tối lại trở về trường.”
Anh nói xong, rất tự nhiên mà làm hai động tác.
Lấy túi giấy xách ở một bên tay.
Và tay kia thì cầm lấy tay của cô. Kết quả bọn họ tìm đến Shang Hai Film Art Center vẫn đang còn sáng đèn. Phim chiếu trong đêm Noel cũng đã bắt đầu từ lâu, từ lúc 11h là đã bắt đầu, bọn họ dựa theo ánh sáng mờ mờ trong rạp mà tìm chỗ ngồi, Đồng Ngôn liền nghe được một đoạn nhạc chuyển cảnh.
Ngồi xuống, cô mới thở ra một hơi, nhìn màn hình đang phát sáng, dùng khẩu hình nói với Cố Bình Sinh, “Hoàn hảo, tập phim này không hay, chúng ta không cần xem.”
Đêm noel được xem như một đêm hẹn hò cho các đôi tình nhân nên rạp chiếu phim đều công chiếu các bộ phim tình yêu của HongKong.
Hiện tại đã kết thúc bộ phim, đang chuyển giao sang bộ phim khác, Cố Bình Sinh đi mua vé, cô thậm chí còn không biết tiếp theo sẽ chiếu cái gì.
“Bộ phim gì vậy?” Anh đè thấp giọng hỏi cô.
Âm lượng thật sự rất thấp, cô nhìn vào ánh mắt anh, bỗng nhiên nghĩ đến sau khi anh không nghe được, khẳng định là cố gắng luyện tập rất nhiều cách dùng âm lượng như vậy. Quá trình như vậy, khẳng định phải có người giúp đỡ… nhất định là rất xấu hổ.
“Mong được ở mãi bên anh.” Cô nói
Cố Bình Sinh muốn cười mà như không cười, nhìn cô, “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Đồng Ngôn hơi hếch mũi, “Thật sự rất là dở, trên mạng chấm điểm cho bộ phim này chỉ đạt 6/10 thôi…”
Cô bỗng nhiên dừng lại, mím môi.
Thầy Cố, anh có thể già mà không kính như vậy được sao?
“Em nói là…” Cô nhấn mạnh từng tiếng, “Bộ phim vừa rồi có tên là Mong được ở mãi bên anh.”
Anh gật đầu, “Anh biết.”
Ngọn đèn bỗng nhiên sáng lên, sau đó lại tắt ngay lập tức, vừa sáng lên một chút đã lại tối sầm lại, mở đầu cho một bộ phim khác.
Trong khí đèn sáng rồi tắt, anh đã quay đầu lại, còn thật sự xem phần dạo đầu của phim.
Phim chiếu được một nửa, lại có vài người rời khỏi hàng ghế, chỉ còn lại vài ba đôi nam nữ, đều làm như nơi không người mà làm những động tác thân mật, dường như vào thời gian này, ở trong không gian này, cần làm gì thì cứ làm thôi… Mà hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không muốn xem cũng không được.
Đồng Ngôn nhìn không chớp mắt vào dòng phụ đề, nhớ tới lần trước ở bệnh viện, cô cùng Cố Bình Sinh nhìn đến hình ảnh mặt trời dần dần biến mất nơi giáp đất kia.
Cô vụng trộm nhìn vào đôi mắt của anh, người kia vẫn thật sự xem phim.
Những hình ảnh của bộ phim cứ lượn tới lượn lui trước mắt, cô vẫn không thể nào chống cự được, đem mũ lông làm đệm ở sau đầu, muốn ngủ trong chớp mắt, không nghĩ tới chỉ nhắm mắt có một chút mà đã ngủ tới mấy tiếng…
Cảm giác giấc ngủ này thực trầm, cũng thực an nhàn thoải mái.
Cho đến khi có người vỗ nhẹ hai cái trên mặt cô, cô từ trong mông lung nghe được tiếng nói của nhân vật trên phim. Vẫn là cảm giác buồn ngủ không muốn dậy, cô theo bản năng dùng mặt cọ vào mũ lông, qua một lát mới mở to đôi mắt, bốn phía vẫn âm u như cũ.
Phim vẫn còn đang chiếu.
“Em có muốn về ngủ chút không?” Giọng nói của anh rất nhẹ.
“Mấy giờ rồi anh?” Cô cố gắng nói chuyện, buồn ngủ kéo tới nên vẫn muỗn nhắm mắt.
“Gần 5h sáng rồi.” Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, “Anh đang xem mấy tình tiết trong phim này, xem chừng cũng sắp hết phim rồi.”
“Anh vẫn luôn ngồi xem à?” Bộ phim tình yêu của HongKong, anh còn thật sự ngồi xem như vậy sao?
“Dù sao cũng không có làm việc gì.”
Cô thực áy náy nở nụ cười, đồng thời cũng nhìn đến mấy đôi tình nhân phía dưới, khụ khụ, vẫn còn chưa có tách ra.
Bởi vì cô phản ứng chậm một chút, tầm mắt cũng chậm rời đi, thế cho nên anh cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn qua thấy…
Sau đó hai người đồng thời đều chuyển dời ánh mắt.
“5h trời mùa đông vẫn còn rất tối.” Anh quay đầu lại, tiếp tục nói, “Phim này chắc khoảng 5h là hết phim.”
Cô vâng, nhất thời không biết nói gì.
Mà anh cũng tự nhiên nghe không được một tiếng vâng có chút làm nũng