XtGem Forum catalog
Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322283

Bình chọn: 7.00/10/228 lượt.

ó một câu như vậy là đủ sáng tỏ.

Thì ra là dùng nhiều thành thói quen a.

Hứa Liên Trăn núp ở góc tối ngoài cửa, cô biết bản thân mình nên rời

đi, chính là hai chân không nghe theo, giống như bị chôn ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Hồi lâu sau, Hứa Liên Trăn mới chậm rãi trở về phòng.

Tưởng Chính Nam mang theo cảm giác ngà ngà say trở về, đẩy cửa vào

liền nhìn thấy căn phòng tối om, chỉ có một góc phòng sáng lên vì có đèn tường bật, tạo thành những vòng sáng nho nhỏ.

Hứa Liên Trăn ôm đầu gối ngồi ở sofa quý giá phía trước cửa sổ, lẳng

lặng nhìn cửa sổ ngẩn người. Tựa hồ cô nghe thấy động tĩnh, chậm rãi

quay đầu lại.

Tưởng Chính Nam đang muốn nói chuyện, nhưng thấy cô dùng loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn, là trống rỗng. Chỉ nghe thanh âm của cô nhẹ nhàng vang lên như tiếng nước chảy trong gian phòng yên tĩnh: “Tưởng tiên

sinh. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Chính Nam híp lại, nhíu chặt mày nhìn về phía cô, tưởng là mình nghe lầm, cô gọi hắn là gì?

Hứa Liên Trăn thản nhiên nói: “Tưởng tiên sinh, nếu Tưởng tiểu thư

cùng Diệp tiên sinh sắp kết hôn, như vậy, dựa theo thỏa thuận trước đây

của chúng ta, có phải tôi đã có thể rời đi rồi không?”

Tưởng Chính Nam chết đứng tại chỗ, cảm giác say tiêu tán, hô hấp cứng ngắc. Thì ra cô nghĩ muốn rời khỏi hắn! Tối hôm qua vừa mới qua sinh

nhật hắn, hôm nay cô lại nhắc tới vấn đề này.

Mắt Tưởng Chính Nam sáng quắc nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu lòng

cô vậy. Chính là bộ dáng của cô cực kỳ bình tĩnh, giống như nước giếng

cổ ngàn năm, nửa điểm gợn sóng cũng không có.

Tưởng Chính Nam chợt cảm thấy lòng mình chưa bao giờ nguội lạnh đến

vậy: “Cô. . . . . . Có phải cô vẫn thích Diệp Anh Chương như cũ đúng

không hả?”

Lần đầu tiên hắn biết, rất nhiều chuyện không phải chỉ bản thân cố

gắng sẽ có kết quả. Nhưng con người mà thôi, thất bại, cho dù thế nào

vẫn luôn có cảm giác không cam tâm, cho nên hắn đem cái không canm tâm

đó hỏi ra miệng.

Hứa Liên Trăn không có trả lời. Thích cùng không thích, thích ai và

không thích ai, hiện giờ đều đã không có ý nghĩa gì, không còn ý nghĩa

gì nữa rồi.

Tưởng Chính Nam yên lặng đứng, cơ hồ nghĩ bản thân mình sắp hóa thành pho tượng, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng mình

đang dần dần lạnh đi, cuối cùng đông lại thành băng.

Không khí áp lực hít thở không thông, yên lặng như tờ.

Khuôn mặt Tưởng Chính Nam lúc sáng lúc tối, Hứa Liên Trăn không nhìn

rõ được. Cô chỉ biết khoảng cách giữa hai người lúc này đã là trăm sông

ngàn núi.

Chỉ nghe thanh âm của hắn ở trong phòng trầm thấp vang lên, nghe tựa

như là lời lẩm bẩm: “Thì ra cô vẫn luôn thích Diệp Anh Chương.”

Cô trầm mặc vẫn ngồi tại chỗ, quay đầu, tránh đi ánh mắt hắn. Rất lâu sau đó, mới nghe được tiếng của cô nhẹ nhàng mà vang lên: “Đúng tôi

thích anh ấy, không phải anh vẫn luôn biết sao?”

Đúng vậy, người cô thích vẫn là Diệp Anh Chương. Chính mình không phải vẫn luôn biết sao?

Chẳng qua giờ khắc này, Tưởng Chính Nam lại vẫn cảm thấy toàn thân

đau nhức, đau đến lục phủ ngũ tạng muốn nứt ra, không nơi nào là không

gào thét vì đau đớn.

Khóe miệng Tưởng Chính Nam khẽ nhếch, khẽ cười cười: “Đáng tiếc, hiện tại cậu ta sắp phải kết hôn với em gái tôi.”

Hắn thong thả từng bước một tiến lại gần cô, nhất cử nhất động như

một con báo kiêu ngạo. Cuối cùng dừng lại ở trước mặt cô. Hắn từ trên

cao cúi xuống nhìn cô, giống như bậc quân vương, cao cao tại thượng,

cường thế như vậy, không khí giống như đọng lại .

Tay hắn vươn lại đây, ngón tay thon dài hữu lực, chậm rãi đè xuống

ngực trái của cô. Lồng ngực Hứa Liên Trăn run mạnh một cái. Sau một lúc

lâu, hắn lại từ từ buông ra. Từng bước một lùi về phía sau, một mực lùi

đi, lùi ra đến cửa.

Sau đó, Hứa Liên Trăn nghe thấy thanh âm hờ hững không chút để ý của hắn chậm rãi truyền đến: “Vậy được rồi, cứ như vậy đi.”

Hết thảy dừng ở đây.

Tưởng Chính Nam hắn muốn dạng đàn bà nào mà không có được, cần gì

phải gượng ép vậy đâu? Đây không phải là tác phong từ trước đến nay của

hắn!

Không khí tựa như trong một khắc kia hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cô

còn có thể nghe thấy tiếng đổ “ầm ầm” của không khí xung quanh.

Cô giương mắt, không thể khống chế hướng phía hắn nhìn theo, lại nhìn thấy hắn thản nhiên nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, xoay người mà đi.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã rời đi, nện bước cực nhanh,

không có chút chần chờ cùng lưu luyến. Rồi sau đó, từ hoa viên truyền

đến tiếng động cơ khởi động dồn dập.

Cuối cùng, thế giới lại một mảnh yên tĩnh.

Ngày ấy hắn nói “Vậy được rồi, cứ như

vậy đi” có phải ý chỉ hết thảy đều kết thúc rồi hay không? Cô

không biết. Tất cả chuyện tình giữa cô và Tưởng Chính Nam trong lúc đó, đều là một tay hắn ấn hạ bắt đầu. Cô không có bất kỳ quyền chủ

động gì, lần này cũng vậy.’

Cách hai ngày, nhận được điện thoại của Hạ Quân. Hạ Quân muốn nói rồi lại thôi sau thì nói: “Hứa tiểu thư, hiện tại có tiện nói chuyện không?”

Hứa Liên Trăn nắm chặt di động, thản nhiên mở miệng: “Mời nói.”

Hạ Quân nói: “Tưởng tiên sinh phâ