80s toys - Atari. I still have
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 10.00/10/292 lượt.

“Trình Mục Dương ——”

Nam Bắc đưa tay muốn chạm vào hắn, nhưng không lường trước tay hắn nắm lấy khuỷu tay mình. Độ mạnh yếu rất chính xác, triệt tiêu sức lực của cô nhưng không làm cô bị thương.

Thậm chí có thể cảm giác được độ ấm nóng bỏng của lòng bàn tay hắn.

“Hồi nhỏ em đã chịu bao nhiêu gian khổ? Mới có thể tự tin như vậy né tránh con dao kia?” Tay Trình Mục Dương trượt xuống, nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, cầm lấy cánh tay cô dán lên vách tường, bắt đầu hôn trán, hai má cô rồi xuống dưới một chút, nhẹ giọng nói: “Em ngay cả phơi nắng trên mặt hồ mấy giờ đã bị thương, trúng đạn liền khóc, nếu anh là anh trai em, anh sẽ không để em chịu những tổn thương này.”

“Đó là lần đầu tiên,” Nam Bắc khẽ nói, “Em không biết là đau như vậy, hơn nữa khi đó anh trai em vẫn không có tin tức, em tưởng là anh ấy đã chết.”

Rất kỳ quái.

Lần đó cô thật sự khóc rất to, có lẽ ở Bỉ khi đó, cô cũng không phải là Nam Bắc chân chính. Có lẽ, nếu không còn Nam Hoài, cô cũng không còn là chính mình.

“Bắc Bắc?”

“Vâng.”

Trình Mục Dương gián đoạn hôn môi cô, châm lửa bên trong cơ thể hai người: “Bắc Bắc?”

Cô lại ừ, hai má nóng lên.

“Bắc Bắc?”

Trình Mục Dương lần thứ ba kêu tên cô.

Âm thanh lưỡng lự.

Nam Bắc nhắm mắt lại, cúi đầu, ừ một tiếng.

Từ lúc ban đầu khi Trình Mục Dương gọi tên cô, đều có thói quen được cô đáp lại. Mặc kệ là ánh mắt hay tiếng trả lời của cô, giống như hắn muốn lặp đi lặp lại để chứng thực.

Rất kỳ quái.

Lại làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn.

Trong bóng đêm, bọn họ dựa vào vách tường hôn nhau.

Tay hắn làm cô không thể tránh thoát, đôi tay kia vì cô mà nổ súng, nhưng lúc này dịu dàng tiến vào trong áo sơmi, lưu luyến trên ngực và bụng của cô. Trình Mục Dương nhẹ nhàng dùng một chân để ở vách tường, để cô vững vàng ngồi trên đùi mình, ngón tay chôn vùi thật sâu vào trong cơ thể cô.

Nam Bắc hỗn loạn, đau đớn. Nhưng loại đau đớn này không dữ dội, giống như cơ thể bị thiêu cháy. Cô cắn chặt bả vai Trình Mục Dương để bản thân không phát ra âm thanh rên rỉ, nhưng hắn lại biết tất cả ý nghĩ trong đầu cô, chậm rãi liếm lỗ tai cô: “Đau?”

Nam Bắc cúi đầu đáp lời.

Bỗng nhiên có âm thanh rất nhỏ của kim loại.

Tay Trình Mục Dương rời khỏi thân thể cô, từ trong túi quần lấy ra bình rượu nhỏ màu bạc, dùng răng mở nắp bình, tự mình uống một ngụm lớn. Nam Bắc mơ màng nhìn hắn, cho đến khi hắn dùng ngón tay ẩm ướt nâng cằm cô lên, đem rượu trong miệng hắn đưa sang miệng cô.

Mùi vị cồn đậm đặc, Nam Bắc bị sặc đến chảy nước mắt.

“Khốn kiếp.”

“Tiếp tục mắng.” Hắn cười, lại tiếp tục mớm rượu cho cô, dùng đầu lưỡi mình dây dưa với cô, khiến cô không thể thở.

“Trình Mục Dương, anh là đồ khốn, từ đầu đến chân đều là đồ khốn ——”

Âm thanh xé rách, nút áo trước ngực cô đã bị mở ra, bàn tay hắn giống như lần trước, không còn dịu dàng nữa. Mùi vị cồn đậm đặc lan tràn trong miệng của hai người: “Tiếp tục mắng.”

Trong thanh âm, ý cười tràn đầy.

Trình Mục Dương rõ ràng là đồ khốn. Nhưng cô hoàn toàn không thể kháng cự.

Chỉ là thân người bên trên dán chặt như vậy, kín kẽ cọ xát vào nhau, Nam Bắc đã bị tra tấn đến thần trí không tỉnh táo.

Cuối cùng Trình Mục Dương cũng cởi bỏ quần áo của Nam Bắc, một tay ôm lấy cả người cô, rồi cởi quần dài của mình, đồng thời mở rèm cửa sổ, nụ hôn không hề bị gián đoạn.

Nam Bắc nhắm mắt, cảm giác được ánh sáng chiếu vào cả căn phòng.

Cô mơ mơ màng màng cắn bờ môi hắn: “Đừng mở, bật đèn đi.” Phòng hắn đối diện bể bơi, nếu có người xuất hiện bây giờ, nhất định sẽ chứng kiến cảnh tượng hương diễm này.

“Không có ai, có người canh giữ ở bên ngoài,” Trình Mục Dương nhẹ giọng lừa gạt cô, “Bắc Bắc, mở to mắt.”

Là ánh nắng, không phải ánh đèn.

Cho nên có độ ấm chân thực, nóng rực.

Nam Bắc nheo mắt, mơ hồ nhìn mắt Trình Mục Dương, đôi mắt nâu kia tràn đầy tình dục, xinh đẹp đến không thực. Cô chưa hề nói cho hắn biết, lần đầu tiên nhìn ánh mắt hắn, cô cảm thấy hắn chính là một chàng trai trẻ trong sạch.

Lạnh lùng, lại lương thiện.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống dính vào làn da hai người.

Trình Mục Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, đem hai tay Nam Bắc đặt trên vai mình, nâng chân cô lên, trước khi tiến vào dùng môi ngăn chặn tiếng rên rỉ của cô.

“Ôm chặt anh,” giọng hắn khàn đục, thì thầm cầu xin cô, “Bắc Bắc, ôm chặt anh.”

Trong khoảng thời gian dài, hắn ôm chặt cô, im lặng chờ đợi cô quen thuộc với thân thể mình.

Thân thể Trình Mục Dương bao vây mọi tư duy của cô. Nam Bắc giãy dụa không được, chỉ đành từ từ thích ứng.

Thích ứng với động tác xé rách của hắn, một lần lại một lần nữa cơ thể cùng ý thức bị xuyên qua. Đau đớn lan tràn trong mạch máu, độ cồn hơn sáu mươi độ khiến Nam Bắc không còn sức lực giãy dụa, thân thể bởi vì hắn không ngừng chiếm giữ mà trở nên mềm mại.

Trong cả quá trình, Trình Mục Dương đều im lặng một mực nhìn Nam Bắc, tay chưa bao giờ rời khỏi thân thể cô. Mồ hôi trên người không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Hai người từ hành lang đến trên giường, thân thể hắn vẫn ở trong cô, thắt lưng cô gấp khúc thừa nhận sự ra vào của hắn.