
ư giết chết anh.”
Nam Bắc nhớ tới đêm khuya đó ở hồ Vạn Đảo.
Trình Mục Dương cầm một khẩu súng trường tự mình bắn trả, sau đó nói với cô.
Hắn nói: Em xem, Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người như vậy nhưng lúc nào cũng đề phòng, người bên cạnh hẳn là có vấn đề phải không? Có lẽ sẽ có cơ hội dồn vào chỗ chết?”
Khi đó cô không đếm xỉa đến, còn cười nhạo hắn vênh váo tự đắc.
Trình Mục Dương đi đến cạnh bàn, cầm lấy 《tin tức tân báo 》của Nga ngày hôm qua, tùy tiện dùng tay trái lật xem. Nam Bắc nhìn đồng hồ, còn 10 phút: “Anh là cháu thứ tư của ông Trình, có rất nhiều anh em phải không?”
Trình Mục Dương ừ một tiếng, đọc một chuyên mục một cách tường tận.
“Vậy anh làm sao thắng những người đó, trở thành người thừa kế?”
“Tò mò sao?” Hắn cười, ngẩng đầu.
“Tò mò.”
“Bọn anh đều bắt đầu từ việc buôn bán vũ khí,” Trình Mục Dương giải thích ngắn gọn cho cô, “Anh nhớ rõ, vụ làm ăn đầu tiên của anh là ở Lebanon, chỉ có năm trăm ngàn đô la Mỹ. Lúc ấy, anh thấy rất dễ dàng, nhưng sau này lại không may, đụng phải xung đột trong phạm vi nhỏ giữa Israel và Lebanon, thiếu chút nữa mất mạng, nhưng trong cái họa có cái may, buôn bán lời gấp bốn lần.”
Hắn nói vô cùng đơn giản.
Tựa như đang kể về lần đầu tiên hắn xuất ngoại, thấp thỏm không yên sợ rằng không thể hòa nhập với văn hóa của đất nước khác.
Nam Bắc ồ một tiếng: “Làm sao kiếm được nhiều như vậy?”
“Nâng giá cả ào ào,” hắn nói, “Vũ khí lúc chiến tranh, đương nhiên luôn có giá tốt.”
“Cho nên, các anh sẽ xem ai làm ăn giỏi nhất sao?”
“Không sai,” hắn nói, “Dù sao, đây chính là con đường kiếm sống từ xưa đến giờ của gia tộc.”
“Trình Mục Vân kia đâu?”
“Trình Mục Vân?” Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, “Hắn cũng không tệ.”
Nơi ăn cơm là một căn phòng kín.
Hai người dừng lại ở cửa, bỗng nhiên được yêu cầu bỏ lại tất cả vũ khí trên người , Nam Bắc có chút bất ngờ, Trình Mục Dương thì rất phối hợp, từ trên người lấy ra hai khẩu súng lục đưa cho người quản gia đang khom lưng mỉm cười.
Tuy rằng là ăn cơm Tây, đi qua hành làng có thể thấy những bức tranh tranh thêu, đều là thư pháp viết tay.
Nam Bắc đọc hai câu, cảm thấy không quen thuộc.
“Đây là thơ của thời đại nào?” Cô thật tò mò.
Quản gia đi trước hai người khoảng hai ba bước liền dừng lại: “Đây là do đại thiếu gia của chúng tôi sưu tầm được, là Ngô ca.”
Nam Bắc ồ một tiếng sau đó không hé răng hỏi nữa.
“Có phải không hiểu Ngô ca là gì không?” Trình Mục Dương khẽ hỏi cô.
Cô thầm nói: “Hoàn toàn không hiểu.”
Người của Chu gia, tuyệt đối đều là người mang theo hơi thở văn hóa của hơn ngàn năm. Nam Bắc đi theo ông Thẩm đã lâu, miễn cưỡng có thể biết một chút về ca kịch, cờ vây. Nhưng những điều thâm sâu bên trong thì hoàn toàn không hiểu được.
Trình Mục Dương bỗng nhiên cười đến vô cùng chế nhạo: “Đơn giản một chút mà nói, cũng không khác Kinh Thi (1) mấy, có nguồn gốc từ ca dao Giang Nam.”
Cô nhìn hắn: “Anh làm sao mà biết được?”
“Ông ngoại anh đặc biệt thích sưu tầm những thứ kỳ quái đó, trong nhà có tranh phù thế gói (2) xuân đồ thời kỳ Edo (3) ở Nhật Bản, trước kia anh nhìn thấy bức tranh bị lệch, ông ngoại liền nói cho anh biết xuất xứ. Kỳ thật khái niệm trong tranh là dựa vào thơ Ngô ca Trung Quốc.”
Hai người đi đến cuối hành lang.
“Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên, uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên, (4)” Trình Mục Dương chỉ vào một bức tranh gấm Tô Châu, “Câu này được dùng nhiều nhất trong tranh phù thế gói xuân đồ.”
Nam Bắc liếc Trình Mục Dương một cái: “Ông chủ Trình thật sự là học sâu hiểu rộng.”
Hắn lắc đầu: “Chỉ cần là đàn ông thấy được thì sẽ có hứng thú.”
Nam Bắc thấy kỳ lạ: “Có liên quan đến nam nữ sao?”
“Phù thế gói xuân đồ này là tranh khiêu dâm nổi tiếng thời Edo,” Trình Mục Dương ôm vai cô, khẽ nói, “Ví dụ như mấy câu vừa rồi, chỉ việc chúng ta vừa mới làm.”
Nam Bắc nghe hắn nói thì cười rộ lên, vẫn không tin được.
Trình Mục Dương vô cùng đứng đắn nhìn cô: “Anh không lừa em, Ngô ca phần lớn đều là dâm từ.”
Khi hai người nói chuyện, có một chàng trai trẻ đi tới. Tuổi không lớn lắm, nhiều nhất khoảng chừng hai mươi, ánh mắt phong độ của người trí thức, khuôn mặt bình thường không đến nỗi khó coi, nhưng nhìn qua thì sẽ dễ quên.
Chàng trai có lẽ nghe được lời nói cuối cùng của Trình Mục Dương, không nhanh không chậm cười nói: “Năm đó Ngô ca bị thất lạc trong dân gian, nhưng nhờ Thái Nguyên Bồi (5), Lỗ Tấn (6) cùng những người khác kêu gọi các văn nhân thu thập lại hay nói đúng hơn là giới văn học của chín mươi năm trước tốt hơn nhiều so với hiện tại.”
Nam Bắc buồn cười nhìn Trình Mục Dương.
Tốt lắm, đã bị chủ nhân nghe thấy, xem anh bây giờ phải làm sao.
Trình Mục Dương vẻ mặt chợt lãnh đạm, vươn tay: “Trình Mục Dương.”
“Chu Sinh Nhật,” Chàng trai trẻ cũng vươn tay, thấy bao tay của Trình Mục Dương thì dừng một chút: “Ông chủ Trình bị thương sao?”
“Chỉ là vết thương nhẹ tối hôm qua, không có gì nghiêm trọng.”
Hai người bắt tay, rất nhanh lại tách ra.
Bọn họ đến tầng cao nhất của du thuyền, một nửa không gian là ngoài trời. Đi bên cạnh Chu Sinh là Uyển Nươn