
, âm thanh rít qua hàm răng mang theo sự oán giận, sảng khoái mà giải thích cho cô nghe, “Ý của câu này là: niềm vui vẻ tột cùng, nhất định sinh ra sầu khổ. Nam Bắc tiểu thư, tôi nghĩ, trong Phật giáo hẳn là có một câu nói tương tự.”
Không hiểu sao khi Đỗ cười vài tiếng, Nam Bắc bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
“Mấy ngày nay, tôi vì muốn nắm lấy bằng chứng để gây áp lực cho cục an ninh Nga mà mạo hiểm tính mạng, tìm được một ít tài liệu của CIA, là một vài đoạn phim,” giọng nói của Đỗ có phần hứng khởi kỳ lạ, “Tôi nghĩ, khoảng thời gian lúc trước khi cô và Trình Mục Dương tiên sinh ở chung với nhau hẳn là vô cùng vui vẻ, nếu không hắn sẽ không quan tâm đến cô như thế.”
Đôi mắt Nam Bắc bỗng mở to, đột nhiên quay lại gắt gao nhìn hắn.
Hắn nhắc tới Trình Mục Dương.
Lại chẳng biết tại sao hắn nói câu, “Niềm vui vẻ tột cùng, nhất định sinh ra sầu khổ,” còn có nụ cười hưng phấn vì trả được thù, từng chi tiết đều làm cho cô kinh hồn bạt vía. Hắn nói Trình Mục Dương “quan tâm” cô, tại sao lại nói như vậy?
Đỗ vừa cười vừa lấy di động trong túi áo ra, đưa cho cô.
Nơi đó chiếu lên một đoạn phim.
Vô cùng đẫm máu, cô liền ngây dại trong phút chốc nhìn vào hình ảnh bên trong.
Cô không biết đây là đâu, không biết những người nào bị giết, nhưng cô nhìn ra bước chân không ổn định kia, người đang cúi xuống cầm lấy một con dao nhỏ.
Khắp nơi đều là máu tươi.
Nam Bắc bỗng nhiên nôn ra một trận.
Tim đập rất nhanh, vô số suy đoán lướt qua trong đầu cô, nhưng không thể nắm vững một suy nghĩ nào, tất cả đều rối loạn. Giọng nói của Đỗ hết sức phối hợp, như là sợ cô chưa hiểu, thấp giọng giải thích cho cô nghe: “Ngày đó, khi cô ở trong phòng thẩm vấn thân mật với tôi, Trình Mục Dương đã ở ngay sát vách, hai người chỉ cách nhau một lớp kính, đáng tiếc cô không thấy hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy cô.”
Trước mắt cô trời đất đã quay cuồng.
Từng chữ Đỗ nói đều đâm thẳng vào nơi sâu thẩm nhất trong đáy lòng cô.
“Thật sự là người điên. Cô đoán xem, hắn bỗng nhiên phát cuồng, là vì cô phản bội hắn, hay là bởi vì chúng ta thân mật? Hoặc là, vì cô và hắn chỉ cách nhau một lớp kính, hắn lại không thể cứu cô mà mất đi lý trí?”
Nam Bắc nhìn Đỗ, chỉ nhìn một mình hắn, nước mắt không dè chừng mà mạnh mẽ tuôn rơi.
Cô tuyệt đối không nghi ngờ đoạn phim mà Đỗ cho cô xem. Ngày đêm bên nhau như vậy, từ lúc ở Bỉ, cô và Trình Mục Dương đã có rất nhiều thời gian chỉ thuộc về họ. Chỉ có hai người mới hiểu rõ cảm giác của đối phương.
Đỗ dùng súng nâng cằm cô lên, nhìn thấy cô bởi vì nôn mửa mà lệ ngập đầy trong đôi mắt, “Nếu không phải hắn tàn sát như vậy, người của chúng tôi cũng không chết nhiều như thế, mà tôi cũng không ra lệnh dùng bom nổ chết hắn. Ầm một tiếng, ông trùm vũ khí của chúng ta đã ra đi.”
Đồng tử Nam Bắc chợt co rút lại.
“Có nghĩa là đã chết, không còn xương cốt.”
Đỗ vẫn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Nam Bắc lại không nghe được gì cả.
Trình Mục Dương đã chết?
Không còn xương cốt.
Nghe ra như một giấc mơ thực sự.
Từ khi hai người gặp lại, ánh mắt của Trình Mục Dương chưa từng rời khỏi cô.
Hắn nói: Bắc Bắc, trí nhớ anh luôn luôn tốt, nơi này vẫn nhớ về em.
Hắn nói: Kết thúc chuyện này, cùng anh trở về Moscow, được không?
Hắn nói: Anh ít khi nổ súng, vừa rồi chỉ sợ em gặp nguy hiểm.
Hắn nói: Em với anh mà nói, từ trước đến giờ cũng không đại diện cho Uyển Đinh. Anh chỉ quen biết với Nam Bắc vừa rồi đã thiếu nợ anh.
Hắn nói: Anh vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người mê hoặc anh lại là em.
Trong bóng đêm, âm thanh của Trình Mục Dương như bờ biển lúc đêm khuya, hạt cát mềm mại nhỏ nhắn, lạnh lẽo, khiến cho người ta thoải mái dễ chịu. Đôi khi rất xa, đôi khi lại rất gần. Chỉ tiếc cô không thể mở mắt, không thể nhìn thấy hắn.
Kế hoạch này vốn là thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), sự xuất hiện của cô trở thành điều ngoài ý muốn đầu tiên, sau đó một loạt nguy hiểm nối tiếp nhau. Có lẽ lúc đầu là cô bị hắn liên lụy, cuốn vào cuộc đọ sức giữa Moscow và CIA, nhưng kết quả của câu chuyện, cô lại trở thành điều bất trắc lớn nhất trong cuộc đọ sức này, hại chết Trình Mục Dương.
Nam Bắc hôn mê một ngày một đêm, bị buộc chặt vào một chỗ nên trên người đã xuất hiện mẩn đỏ.
Lúc đầu Đỗ cũng không để ý, thậm chí có phần sảng khoái, nhưng đêm khuya thấy cô không ngừng khóc lóc, nhiệt độ cơ thể nóng đến dọa người, rốt cục hắn bắt đầu bồn chồn. Điều kiện của Nam Hoài chỉ có một, muốn đem Nam Bắc của về chủ cũ, một sợi tóc cũng không thể thiếu, như vậy vợ con hắn mới có thể thuận lợi đến Trung Quốc.
Hắn sốt ruột gọi cô bé kia tỉnh dậy, để cô bé đi tìm bác sĩ.
Là một bác sĩ địa phương.
Hơn nữa là ông già bị mù.
Đỗ thấy hành động của ông ta bất tiện, yên tâm nhiều hơn, nhưng vẫn luôn cảnh giác cầm súng, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Người bác sĩ cao tuổi kia, thoạt nhìn là người Hoa kiều, sau khi xem mạch cho Nam Bắc, dùng tiếng Trung không được lưu loát nói: “Tiên sinh, phu nhân của anh đã mang thai.”
Đỗ giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên.
Quả thật rất tốt.
Nam Bắc mang thai sẽ làm cho Nam Hoài