
ng mà đỏ cả mặt, trơ mắt nhìn Trình Mục Dương từ thuyền máy nhảy lên thuyền gỗ của mình.
Người đàn ông rất nhanh gầm nhẹ hai câu, thái độ có vẻ kháng cự.
Trình Mục Dương đưa lưng về phía này, dùng tiếng địa phương đáp lại, nhanh chóng giải tỏa hiểu lầm vừa rồi. Người phụ nữ trên thuyền mang sang chén nước, đưa cho Trình Mục Dương, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Nam Bắc nhận lấy chén nước trong tay hắn, liền uống một hớp lớn, hưởng thụ thở dài: “Quả nhiên thật ngọt.”
Bởi vì phơi nắng, mũi cô đã có mồ hôi.
Trình Mục Dương nhìn Nam Bắc tiếp tục uống nước, xem ra cô thật sự rất khát. Bên tai truyền đến tiếng nói cười trầm thấp của người phụ nữ đánh cá: Quả nhiên là vì cô gái kia muốn uống nước.
Buổi chiều ăn cơm thủy sản tại bờ sông. Đến lúc trở về chỗ ở, vào phòng tắm, Nam Bắc phát hiện sau lưng vì phơi nắng đã bị tổn thương. Chính vì làn da yếu ớt như vậy, khi cô đi học, thường bị các bạn học Âu Mĩ ghen tị. Người châu Á da rất nhẵn nhụi, trong mắt bọn họ là vô cùng mịn màng.
Nhưng cô vô cùng oán hận làn da như vậy. Lúc còn nhỏ, chỉ cần cô ngủ trên giường gỗ một giờ thì khẳng định sẽ bị côn trùng cắn. Cho dù anh trai có hái bao nhiêu thảo dược đắp vào cũng chẳng ăn thua gì. Đến lúc tệ nhất, anh cô đã dùng dao nhỏ cắt nơi bị sưng tấy làm mủ, để chất độc có thể thoát ra ngoài.
Bây giờ nhớ lại, cô vẫn thấy đau đớn.
Lúc đầu cô còn khóc, cho đến khi nhìn thấy anh trai xử lý vết thương bị rắn cắn của mình, vì muốn khống chế nọc độc lan tràn, anh cô đã trực tiếp dùng con dao hơ trên lửa mà cắt vết thương trên cánh tay, dao nóng đến mức thiêu cháy da thịt, khi đó cô thật sự sợ đến mức choáng váng.
Từ sau lần đó, cô không còn khóc nữa.
Hình như cũng không đúng, khi trúng đạn tại Bỉ, cô lại khóc gần như muốn đứt hơi.
Hai bà lão thấy lưng cô vì phơi nắng mà bị thương thì lấy ra thuốc mỡ nghe nói là loại thuốc bí mật, cẩn thận bôi vào lưng, dặn dò cô khi ngủ phải nằm sấp. Nam Bắc không muốn bị đau, cũng không có lý do gì không nghe theo, tự nhiên đúng mười một giờ ngoan ngoãn chạy vào phòng nằm sấp mà ngủ.
Trình Mục Dương hình như rất thích đồ tre và mây đan, tất cả đồ dùng trong nhà đều dùng chất liệu này.
Ánh sáng đèn tường hơi u ám, cô có thể nhìn thấy mọi thứ, không phải xanh biếc, mà là màu vàng xanh.
Thậm chí lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô cũng có loại ảo giác này, nơi đây chính là hương vị của rừng sâu.
Lúc tỉnh lại, trời vẫn tối đen, thuốc trị thương thật có hiệu quả, sau lưng trở nên ngứa ngáy. Bởi vì cô không có thói quen mở điều hoà khi ngủ, cho nên ngoại trừ lưng bị ngứa, trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Nam Bắc lấy áo khoác mặc vào, đi chân không ra khỏi phòng. Cửa vừa mở ra, trong nháy mắt, gió lạnh của điều hòa trộn lẫn với mùi thuốc súng phả vào mặt cô.
Bỗng nhiên có một tiếng vang nhỏ. Âm thanh của vỏ đạn rơi xuống đất. Mọi động tác của cô đều ngưng lại.
Nhưng sau tiếng vang nhỏ này lại là khoảng không im lặng khiến người ta hít thở không thông.
Không nghe tiếng động nào nữa, tay cô lần theo vách tường, dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang. Chỉ ở qua một ngày đêm ngắn ngủi, cô không quen thuộc đồ đạc trong phòng, cho nên đối với cô mà nói đây là một nơi xa lạ và nguy hiểm.
Lòng bàn tay kề sát vách tường.
Thậm chí có thể cảm nhận được những hoa văn trang trí bằng gỗ lồi lõm phía trên.
Bỗng nhiên, lại một tiếng lách cách.
Là tiếng súng lên đạn?
Khoảnh khắc trong đầu cô nảy lên ý nghĩ này thì tay đã bị một người đặt trên tường, cùng lúc đó một thân thể cao lớn áp sát, ép chặt cô vào tường.
“Nơi này là tầm bắn chết.” là Trình Mục Dương đang nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua tai cô: “Bắc Bắc, không được lộn xộn.”
Cho dù muốn động đậy cũng không có cơ hội.
Hai người chặt chẽ dán dính vào nhau, cánh tay, hai chân cùng các đốt ngón tay đều bị hắn khống chế. Cô thậm chí cảm thấy được mạch đập của mình đang bị đè ép mà đập dồn dập.
Nam Bắc chưa bao giờ biết, nếu muốn khống chế một người mà không gây ra tổn thương….thì có thể dùng cách này.
Mặc dù đã có ống giảm thanh nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của đầu đạn với tốc độ siêu âm bay trong không khí.
Sau đó là tiếng lui vỏ đạn, lại lên nòng.
Hẳn là một tay súng bắn tỉa xuất thân từ trong bộ đội, hoặc có thể chỉ là hai ba con mèo hoang đột kích?
Cô không thể ngẩng đầu, cũng không thể cúi đầu.
Chóp mũi cọ vào áo sơmi của hắn, bị kẹp giữa hắn và bức tường, không thể động đậy.
Lưng bị thương, lại áp vào vách tường gỗ, tưởng rằng sẽ ngứa ngáy khó chịu, tuy có chút đau nhưng lại bất ngờ thấy chút dễ chịu. Từ nhỏ đến lớn, trong những cuộc bắn súng thế này, dùng thân thể che chắn nguy hiểm cho cô chỉ có hai người.
Mà tối hôm nay, Trình Mục Dương trở thành người thứ ba.
Không có thời gian để so sánh tiêu chuẩn, cô không đoán được trận giằng co này sẽ duy trì bao lâu.
“Được rồi.” Cuối cùng, Trình Mục Dương cũng buông ra cho cô một chút không gian: “Đã xong.”
Âm thanh dịu dàng, có ma lực khiến lòng người trấn tĩnh.
Cô nghe được âm thanh va chạm của kim loại, theo ánh sáng nhìn thấy Tiểu Phong một tay cầm súng ngắm, một ta