
tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội trưởng thà giao cả sản nghiệp cho anh ta cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết anh ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Hoa tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ, nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội…”.
Bùi Hoan nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cô nên quay về gặp anh.
Chương 1: Cô là sinh mệnh của anh
“Hoa tiên sinh, tiệc gia đình đã sắp xếp đâu vào đấy. Mấy ngày này, mọi người lần lượt đến nơi, chỉ thiếu A Thất ở miền Nam. Bên đó đang có mưa bão lớn, các chuyến bay đều hủy, anh ta khẳng định, chắc chắn sẽ có mặt vào hôm Trung thu”. Nói xong, Cố Lâm ngồi xuống cạnh người đàn ông đó.
Bời vì trong sân có hai cây hải đường rất lớn nên mọi người gọi nơi này là Hải Đường Các. Bây giờ, lá cây đã úa vàng, rụng đầy mặt đất. Cố Lâm bảo người quét dọn sạch sẽ, chuyển chiếc ghế mây ra ngoài để Hoa tiên sinh nghỉ ngơi ở trong sân.
Lúc này, người đàn ông trong truyền thuyết đang tựa vào thành ghế đọc sách, bên tay là một lư hương, đốt hương liệu trầm hương của Bruney, mùi thơm dìu dịu lan tỏa khắp sân.
Anh chính là Hoa tiên sinh. Độ tuổi ba mươi mấy đang là giai đoạn đẹp của một người đàn ông, đáng tiếc sức khỏe của anh không tốt, gần đây hiếm khi đi ra ngoài.
Người dân của thành phố Mộc đều nghe nói đến Hoa tiên sinh. Anh là chủ nhân của Kính Lan Hội, chuyên sưu tầm đồ cổ và kinh doanh đồ gỗ, dầu vừng. Nhưng trên thực tế, Kính Lan Hội là bá chủ của giới xã hội đen nên mọi người đều biết, anh không phải là người tử tế.
Người đàn ông này mười sáu tuổi đã được giao trọng trách, bởi vì tính cách tàn nhẫn nên có biệt danh “lão hồ ly”. Hoa tiên sinh nắm cả hai giới chính trị và thương mại, chỉ cần chau mày một cái, nửa dân số thành phố Mộc có thể đi đời.
Những tin đồn kiểu này nhiều không kể xiết, Hoa tiên sinh chính là đề tài lúc trà dư tửu hậu của người dân.
Trên thực tế, rất ít người biết, lão hồ ly đáng sợ đó lại là một cái “ấm sắc thuốc”[1'>
[1'>: “Ấm sắc thuốc” chỉ người ốm yếu bệnh tật. (Mọi chú thích là của người dịch).
Sức khỏe của Hoa tiên sinh không tốt, hơn nữa anh cũng rất lười biếng. Mấy năm gần đây, anh không nuôi đàn bà, thú vui duy nhất chính là chơi hương liệu. Hôm nay, anh mặc áo kiểu truyền thống màu trắng, nhìn rất nho nhã. Đọc sách một lúc, Hoa tiên sinh đột nhiên quay sang Cố Lâm. Ánh mắt của anh khiến cô bất giác đứng dậy.
Dù đi theo Hoa tiên sinh nhiều năm nhưng Cố Lâm vẫn không quen với ánh mắt ấy. Anh thường nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt vô cùng sắc bén, như muốn moi hết tâm tư của đối phương mới thôi.
Cố Lâm cúi đầu đứng im, một lúc sau mới thấy Hoa tiên sinh ngồi thẳng người vận động chân tay. Anh đưa hạt tròn trên đĩa cho cô, cất giọng trầm trầm: “Mấy năm rồi?”.
Cố Lâm nhìn chằm chằm vào chân mình, đáp: “Sáu năm rồi ạ”.
Hoa tiên sinh trầm ngâm một lúc, tựa hồ có chút cảm khái. Sau đó, anh cười: “Đúng vậy, cô đi theo tôi sáu năm rồi. Hiện tại, cô đã mười tám đúng không?”.
Cố Lâm xúc động gật đầu.
“Mười tám, năm đó Bùi Bùi cũng mười tám.” Nụ cười của Hoa tiên sinh dần lạnh, anh lại hỏi Cố Lâm: “Mấy năm rồi?”.
Hoa tiên sinh thỉnh thoảng hỏi câu này, tựa như anh rất quan tâm đến chuyện Cố Lâm đã đi theo anh bao nhiêu lâu. Lần nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời như vừa rồi.
Tuy không rõ nguyên nhân nhưng Cố Lâm đoán con số này có ý nghĩa đặc biệt với Hoa tiên sinh, vậy thì chắc cô cũng là người đặc biệt đối với anh.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Cố Lâm nghe thấy anh nhắc đến tên người khác, là Bùi Bùi?
May mà sáu năm rèn giũa không phải phí công vô ích, Cố Lâm ít nhiều cũng học được sự trầm ổn của Hoa tiên sinh, dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cô cũng biết cách che giấu.
Tâm trạng của Hoa tiên sinh hôm nay không tồi, anh hít một hơi sâu, cầm tay Cố Lâm, ngắm nghía cô từ đầu đến chân, sau đó ngả người quan sát ở khoảng cách xa rồi lắc đầu: “Nhưng cô ngoan hơn cô ấy, Bùi Bùi lúc đó rất ồn ào”.
“Hoa tiên sinh…”
“Không có gì. Đúng rồi, bữa tiệc gia đình hôm nay mở cửa, không cần tra xét thân phận của người đến dự”.
Cố Lâm kinh ngạc nhìn người đàn ông đó. Tiệc gia đình là buổi tụ hội các đường chủ ở khắp nơi, mỗi năm tổ chức một lần vào dịp Trung thu, đây là chuyện giới giang hồ đều biết rõ. Vì vậy, những năm trước, Kính Lan Hội đều đề cao cảnh giác, làm sao có thể không kiểm tra kỹ lưỡng, để ai cũng có thể tùy tiện vào Lan Phường?
“Sao thế?” Hoa tiên sinh cúi đầu hít mùi hương. Thấy Cố Lâm bần thần như có điều muốn nói, anh liếc cô một cái.
Cố Lâm lập tức biết đây là mệnh lệnh, đành nuốt thắc mắc xuống cổ họng, đáp khẽ: “Vâng ạ”.
Thành phố Mộc giữ lại nhiều kiến trúc truyền thống. Lan Phường vốn là một con đường, sau đó có người mua cả con đường này, xây dựng khu lễ đường, dần dần phát triển thành một tổ chức, mọi người đều gọi là Kính Lan Hội.
Cho đến nay, Kính Lan Hội đã truyền qua năm sáu đời, bắt đầu phát triển mạnh mẽ trong hai mươi năm trở lại đây, từ khi Hoa tiên sinh lên làm chủ. Phân đường nằm rải rác ở khắp nơi trong cả