
Mộng Nguyệt trong
lòng rất đắc ý, “Phòng hội nghị? Ở đâu? Làm phiền ngươi dẫn đường cho ta đến đó
được không?” Mộng Nguyệt thân thiện rất tự nhiên khoác tay lên vai hai vị tỷ
muội nói.
“Không! Ngàn vạn lần không thể! Thỉnh ngài như
thế nào cũng đừng ép chúng ta, van cầu Nguyệt chủ tử ngài cũng đừng tìm cách
tới đó, chúng ta sẽ chết.” Vừa nói Quỷ Mị vừa lôi kéo tỷ tỷ cùng quỳ gối hướng
Mộng Nguyệt cầu xin.
Mộng Nguyệt thấy vẻ mặt khủng hoảng cực độ của hai
người, cũng không tiện lại làm khó họ thêm, không bắt các nàng dẫn đường nữa,
nhưng mà ý niệm muốn đi gặp quỷ vương vẫn vương vấn trong lòng, không có biến
mất. Nàng nghĩ, ta cũng không làm khó các nàng, tự ta tìm một chút xem đi. Cho
dù tìm không được, nói không chừng lại tìm được một căn phòng có người khác,
như vậy biết đâu lại có thể kết giao thêm bằng hữu đi. Thật ra thì Mộng Nguyệt
không biết, tại hội nghị trăm năm một lần này, trong quỷ bảo, tất cả linh thú
canh phòng đều chặt chẽ, bởi quỷ vương sợ những nhân vật đầu não vô tình làm
hại tới bất kì con người yếu ớt nào, chỉ có riêng tẩm cung quỷ vương mới
không bị hạn chế, có thể tùy tiện ra vào thôi, quỷ vương cảm thấy như vậy nếu
chẳng may có sự kiện khẩn cấp, thuộc hạ tùy thời có thể nhanh chóng tìm được
hắn, dù là đang ở tẩm cung nghỉ ngơi.
“Các ngươi không cần hoảng sợ, cứ coi như mình cái gì
cũng không biết là được rồi, các ngươi chớ quỳ nữa, mau dậy đi, ở chỗ này chờ
ta, ta tùy tiện đi các nơi xem xét chút.” Chờ tỷ muội hai người lấy lại tinh
thần mới vừa rồi bị dọa, Mộng Nguyệt sớm đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Mộng Nguyệt thật vất vả tìm được một căn phòng trên có
treo một bảng hiệu, trên đó mấy chữ to mang theo khí phách đại lực mười phần —–
Nghị Hòa Thính, liền đẩy cửa đi vào. Mới vừa bước vào bên trong, trăm ngàn con
mắt đồng loạt quay sang nhìn nàng, có lạnh lùng, có kinh ngạc, có hiểu lầm, có
gian trá, có tham lam, có tính toán, duy chỉ có quỷ vương ở vị trí cao nhất,
trong ánh mắt nồng đậm nỗi lo lắng cùng thương yêu, Mộng Nguyệt cũng bị những
tia mắt chết người mang đầy tâm tư bí hiểm làm cho ngây người, trong lòng khẩn
trương mang theo sợ hãi.
Lúc này, nàng thấy quỷ vương – bình thường vốn tận lực
hạn chế dùng pháp thuật – trong nháy mắt đi tới trước mặt mình, trong hai con
ngươi màu lam tràn đầy sự sủng nịch cùng bảo vệ. Thật ra quỷ vương là lo lắng
những kẻ kia theo bản năng làm ra chuyện yêu ma quỷ quái, trong lúc vô tình sẽ
thương tổn nàng, mới lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên người Mộng Nguyệt, sợ
mình chẳng may sơ suất để nàng bị thương.
Quỷ vương đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm thật chặt,
“Sao nàng lại tới đây? Tới, theo ta cùng ngồi đi.”
“Vương, ngươi ở đây đang có chuyện gì?” Mộng Nguyệt
hiện tại rất mê man, thân thể vô thức đi theo quỷ vương tới chỗ ngồi, hành động
này, khiến cho tất cả các nhân vật chủ chốt quỷ giới nhất thời một trận xôn
xao.
Thật quá mức nhanh chóng, không thể lường được vị trí
của con người ti tiện này ở trong lòng quỷ vương, nếu quả thật giống như dự
tính thì vấn đề này vô cùng trọng yếu, có lẽ, con người này sẽ trở thành một sự
uy hiếp trí mạng ngay bên người quỷ vương. Cũng có trong lòng vài kẻ rất lo
lắng, được phép ngồi ngang hàng quỷ vương, lại còn là loài người nham hiểm, này
là một đại đại kỵ, không khéo sẽ ở trong tay loài người kia chết lúc nào không
biết, hành động này dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả vẫn tự nhiên như
vậy, hiển nhiên không thể nghi ngờ là quỷ vương đã đem khuyết điểm của
mình nói cho con người kia! Quỷ vương luôn cẩn thận xử sự hôm nay làm sao vậy?!
Trên khuôn mặt ngài còn mang thêm chút chút ít vui vẻ, này không phải tương
đương với quỷ vương hôm nay hướng tam giới thông báo, ngài đã tìm được tình yêu
sao? Quỷ bảo sắp có người kế nghiệp?!
Đã từng là quỷ thị vệ, hiện nay đã trở thành quỷ tể
tướng, Cảnh Kỳ liếc mắt nhìn vương một cái, mà quỷ vương vẫn coi như không thấy
gì, nói đơn giản: “Kết quả hội nghị vẫn còn quá nhiều tranh luận, ba ngày sau
ta chỉ nghe duy nhất một đáp án, hiện đều lui ra đi.”
Lại một trận rì rầm xôn xao, so với vừa nãy Mộng
Nguyệt bước vào cửa còn lớn hơn, có suy đoán, có thở dài, có ly kì, có đố kị,
có ý vị muốn ngoạn đùa… Chờ tới khi mỗi người đều đã tản đi hết, chỉ có quỷ tể
tướng còn đang sau lưng, “Vương thượng, hôm nay ngài đã quá không lý trí, thỉnh
vương thượng đừng quên cấm kị……”
“Là bổn vương tự định đoạt, không lẽ là ngươi xen lời
quyết định thay ta sao?” Quỷ vương hét sức không vui.
“Đương nhiên là vương thượng ngài, nhưng là vương
thượng ngài có từng suy nghĩ qua, như vậy không thể nghi ngờ là đã đem cô nương
này vào trong bùn lầy nguy hiểm sao?” Quỷ tể tướng uyển chuyển khuyên, vẫn còn
không có ý tứ rời đi. Mộng Nguyệt lúc này cũng nhận rõ lời nói của quỷ tể
tướng, dù sao chính mình cũng mới vừa từ trong kinh sợ tỉnh lại.
“Nếu bổn vương làm như vậy, tự nhiên đã không sợ,
Nguyệt nhi có hoàn toàn sự bảo vệ của ta, để xem có ai to gan dám đông vào
nàng, dám có chủ ý tổn thương Nguyệt nhi, đã là thủ hạ của bổn