pacman, rainbows, and roller s
Trọng Sinh Chi Đại Giới

Trọng Sinh Chi Đại Giới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327770

Bình chọn: 8.5.00/10/777 lượt.

a số gương mặt trong lớp đều là xa lạ, có vài người trước kia có gặp qua, nhưng không thốt ra nổi cái tên nào. 11/1, lớp chuyên, đó là một tập thể rất phức tạp. Chỉ nhân số thôi đã vượt xa lớp mười, nhiều tới sáu mươi tám người, bàn ghế cuối cùng đều xếp sát vào vách tường. Lớp học chừng năm mươi người nhờ trình độ mà được xếp vào, còn lại mười mấy người, cơ bản đều dựa vào quan hệ. Tối điển hình là Tần Việt, thành tích của người này làm Thầy Mã thống khổ đã lâu, nhìn thấy môn toán 55 điểm trên phiếu điểm, sao không làm người ta thống khổ.

Lớp 11 điều chỉnh chỗ ngồi thực quái, như Tô Nham, thành tích đứng đầu, chỗ ngồi xếp đầu tiên, đối mặt với bục giảng giáo viên, Lương Khuê vẫn ngồi cùng bàn với y. Tô Nham và Lương Khuê là người cao nhất trong lớp, cùng ngồi chỗ đó, các học sinh đằng sau lập tức làm ầm lên:“Thầy ơi, như vậy không được, hai người họ quá cao, hoàn toàn chặn em luôn rồi.” hai nữ sinh đằng sau Lương Khuê vô tội nói.

Thầy Mã cũng quấn quýt, kỳ thật vị trí này là trường học phân phó, mục đích là sợ học sinh tốt trộn lẫn với học sinh xấu bị ảnh hưởng hư. Nhưng nhìn thấy chiều cao của Tô Nham và Lương Khuê, Thầy Mã thở dài, đành phải sắp lại lần nữa. Cuối cùng để hai người vào vị trí cũ, tổ bốn gần cửa sổ, vị trí không trước không sau. Nam sinh bàn sau tuy thấp, nhưng không đến mức bị ngăn trở tầm mắt.

Một lần nữa ngồi lại bên cửa sổ, Tô Nham lén ra hiệu một chữ V.

__________________________

[1'>Chỉ hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng – 只许州官放火,不许百姓点灯 (để cho quan viên có thể phóng hỏa, nhưng ko cho phép dân thường đốt đèn –> xuất phát từ 1 câu chuyện nào đó thời bắc Tống –> tóm lại là dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường lén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, ko đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác).

[2'>đột: 凸: kí hiểu biểu cảm, động tác giơ ngón tay giữa lên đấy.. Toàn lớp gần bảy mươi người, nữ sinh chỉ có mười chín người, tỉ lệ chêch lệch nghiêm trọng. Mười chín nữ sinh, trừ Trần Oản Oản ra, tất cả đều là những gương mặt không gì đáng nói, hơn nữa mắt kính muội ( học sinh nữ đeo kính ) đặc biệt nhiều. Thầy đứng trên bục mở họp lớp, nam sinh ngồi sau bàn Lương Khuê phàn nàn: “Sao mà nhiều khủng long như vậy, thời gian không biết trôi qua thế nào, sớm biết như vậy đến lớp khoa văn. Thực hâm mộ Vương Viễn bọn họ, cậu ta ở khoa văn giống như sống ở thiên đường, nghe nói toàn lớp sáu mươi người, hai mươi nam sinh, còn lại tất cả đều là nữ sinh _ quá hạnh phúc .”

Đang nói đến đó, Tô Nham bên cạnh Lương Khuê đứng lên đi về phía bục giảng, Thầy Mã giao cho y một phần danh sách, dặn dò:“Đợi tí nữa tan học em dẫn người đến nhà kho lầu bốn lấy bản luyện tập, dựa theo danh sách mà phát, một người hai mươi bản. Còn phải nhận một hộp phấn viết bảng.”

Thầy Mã nói xong lại quay mặt xuống toàn lớp nói:“Các học sinh, bây giờ các em đã lên 11, còn một năm nữa là thi đại học, các em phải nắm chắc thời gian học tập. Đừng yêu sớm ham chơi gây chuyện nữa, những điều này chờ các em lên địa học tự nhiên sẽ được trải nghiệm cả thôi. Hiện tại trừ học, những thứ khác đều là không nên. Lãng phí thời gian lãng phí cơ hội, chờ sau này các em hối hận, cũng không cách nào quay ngược thời gian. Suy nghĩ một chút, giờ các em đang cùng một điểm xuất phát mà chạy, nhưng tương lai, có người mua xe ở nhà lớn, có người chạy ngược chạy xuôi kiếm bữa cơm qua ngày. Bao nhiêu năm sau, có người vui sướng có người chán nản, đến lúc đó bạn bè lại gặp nhau, trên mặt có rạng rỡ không? Một tấc thời gian một tấc vàng, lúc trẻ không cố gắng về già sẽ hối hận, đều là lời nói thấu triệt rất có đạo lý, đừng hi hi ha ha cứ trôi qua như vậy, đến khi quay đầu, cái gì cũng không đạt được.”

Thầy Mã lải nhải hết rồi đi, trong phòng học liền náo loạn lên.

“Thầy Mã này được không? Dạy thế nào?”

“Thoạt nhìn nghiêm túc quá.”

“Nghe nói cô Anh văn của chúng ta là em vợ của hiệu trưởng, bả thấy ghét lắm đó.”

Trần Oản Oản đứng dậy, mặt không biểu tình đi về hướng Lương Khuê. Lương Khuê đang cùng người ta nói cười thấy thế liền nhíu mày, Trần Oản Oản bình tĩnh nói:“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, em có việc nói với anh.”

Lương Khuê không muốn nhúc nhích, Trần Oản Oản cắn môi:“Là chuyện Trầm Thành.”

Mày Lương Khuê nhíu lại, không quá tình nguyện ra hành lang với Trần Oản Oản.

Trần Oản Oản vô cùng u oán nói:“Anh thật nhẫn tâm, không quan tâm em chút nào.”

Lương Khuê rờ đầu, sau khai giảng hắn nhuộm lại màu tóc đen, nhìn thế nào cũng không hài lòng, tối như mực vừa xấu vừa mất tự nhiên.

Trần Oản Oản đỏ mắt, giọng nói khàn khàn:“Rốt cuộc anh có biết em trôi qua như thế nào không, anh có bản lĩnh, cha Trầm Thành không dám tìm anh, Tô Nham cũng có thể dựa vào anh, nhưng em dựa vào ai. Cha em chỉ sợ em mang phiền toái đến, mỗi ngày chỉ biết bắt em chịu đựng, chịu đựng, sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của ổng. Anh biết cha Trầm Thành đáng ghét cỡ nào không, có việc gì liền gọi điện thoại nói cho em biết con ổng trong tù thế nào, mập gầy đều