
à sớm khiến hắn điên cuồng, lúc này hắn đã hoàn toàn không
còn suy tính gì nữa, thân mang trọng thương thần trí mơ hồ, Ân Lê Đình
chỉ còn duy trì tất cả bằng ý nghĩ không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết
Kỷ Hiểu Phù mà cố gắng chống trả không ngã xuống.
Ngay khi cảm giác toàn thân khí lực đã không còn, Ân Lê Đình chỉ còn
cách dùng khinh công độc môn của Võ Đang Thê Vân Túng mang theo Kỷ Hiểu
Phù bay vọt ra ngoài, Diệt Tuyệt sư thái giận dữ đuổi theo, biết rằng
hắn sẽ nhanh chóng tiêu hao hết nội lực, đến lúc đó là có thể giết chết
phản đồ kia, bỗng nhiên lại nhớ ra nghiệt chủng của Dương Tiêu, vội dừng lại nửa chừng bảo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi đang đứng phía cửa ngôi nhà: “Đi giết chết nghiệt chủng kia, đừng lưu lại
mầm họa!” rồi tiếp tục đuổi theo hướng Ân Lê Đình chạy.
Ân Lê Đình thân mang trọng thương vận khinh công, cho dù khinh công
Võ Đang nổi tiếng trong giang hồ nhưng cũng rất nhanh bị Diệt Tuyệt sư
thái võ công cao cường tiếp cận, cảm giác phía sau tiếng Diệt Tuyệt sư
thái đuổi theo, hắn nhớ ngoài cửa cốc có buộc ngựa của mình ở đó, chỉ
cần lên ngựa, Diệt Tuyệt sư thái nhất định đuổi không kịp.
Nghĩ vậy Ân Lê Đình tinh thần vững lại, khinh công vì thế nhanh hơn
vài phần hướng cửa Hồ Điệp cốc vọt tới, đem theo Kỷ Hiểu Phù đang ngạc
nhiên tột độ mà đi, Diệt Tuyệt sư thái dung nhan vẫn lạnh như băng cũng
theo sát không buông tha. Ân Lê Đình mắt vừa nhìn thấy con ngựa buộc
ngoài cốc khẩu liền vung tay, từ xa dùng chỉ lực đánh đứt cương ngựa,
miệng hô lên, con ngựa theo tiếng liền chạy lại.
Ngay khi Diệt Tuyệt sư thái phát ra chưởng lực giận dữ đánh tới sát
Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình nghe chưởng phong không suy tính gì liền đỡ lấy. Chưởng lực kia vô cùng mạnh mẽ liền khiến Ân Lê Đình vốn đang trọng
thương ngã bay về phía sau, miệng phun máu tươi, không phải là ứ huyết
vừa nãy mà đỏ tươi, là do ngũ tạng lục phủ bị chấn thương chảy máu.
Ân Lê Đình không để ý an nguy của mình, nương theo chưởng lực lui về
phía sau, vài lần xoay người tránh được mấy chưởng lực khác nữa, cuối
cùng cũng nhảy lên được ngựa chạy đi. Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình tránh được hết chưởng của mình mà chạy thoát vô cùng tức giận, nghĩ
không thể để nghiệt đồ phá hoại thanh danh Nga Mi phái, vội theo sát sau ngựa cố đuổi giết.
Ân Lê Đình lên ngựa dần chìm vào mê mang, sắc mặt biến vàng, Kỷ Hiểu
Phù nhìn Ân Lục hiệp trọng thương sắp mất mạng, quay đầu lại thấy sư phụ đang theo sát, nghĩ đến Hối Nhi đang đợi trong cốc, trong mắt hiện lên
kiên quyết, lòng thầm nghĩ xin lỗi Ân Lục hiệp! Nợ kiếp này Hiểu Phù
vĩnh viễn không thể trả, vì có thể cho Hối Nhi một con đường sống, Hiểu
Phù chỉ có thể dẫn sư phụ rời đi, càng xa càng tốt.
“Giá!” Kỷ Hiểu Phù chạy hơn mười dặm mà Diệt Tuyệt sư thái vẫn theo
sát phía sau, biết ngựa vì mang hai người chạy sẽ không được nhanh, nên
làm sao bây giờ? Ngẩng đầu nhìn phía trước, có một bụi cây ven đường,
vội phóng ngựa đến đem Ân Lê Đình cùng hành lý của hắn giấu trong đó rồi lại phi thân lên ngựa chạy tiếp. Sức nặng giảm ngựa chạy càng lúc càng
nhanh hơn, rất nhanh liền thoát khỏi Diệt Tuyệt sư thái.
Không biết Kỷ Hiểu Phù có hiểu hay không, giờ phút này Ân Lê Đình nếu không được ai cứu chữa thương thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa nơi này
cách nơi Ân Lê Đình diệt Thát tử lúc trước hơn mười dặm, lúc này, Ân Lê
Đình rơi vào nguy hiểm mà không ai biết.
Trong sơn cốc, hai đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái đang tìm kiếm Dương
Bất Hối. Trương Vô Kỵ ôm Dương Bất Hối nấp trong bụi cỏ rậm, thở mạnh
cũng không dám, vừa rồi tình hình khiến hắn bị đả kích quá mạnh, nghĩ
đến Lục sư thúc vốn rất yêu thương mình và Kỷ cô cô tốt bụng bị mụ ni cô kia đuổi giết, thiếu niên vốn trong sáng thiện lương đáy lòng nổi lên
nỗi oán hận với Diệt Tuyệt sư thái.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ muốn nặng tay giết Kỷ Hiểu Phù, trong lòng
vừa vui sướng vừa sợ hãi, lại thấy Ân Lục hiệp dù đã biết rõ mọi chuyện
vẫn xả thân cứu giúp, lòng không nhịn được mà hâm mộ. Đinh Mẫn Quân hiện tại cũng đã hai tám hai chín tuổi, là một cô nhi được sư phụ từ nhỏ
nuôi lớn, không có gia thế hiển hách, hiện tại những gì đang có đều là
sư phụ ban cho.
Nếu rời khỏi Nga Mi thì chẳng còn gì, cho nên phải tranh thủ tất cả
sự quan tâm của sư phụ, phải kế thừa y bát của sư phụ, học sư phụ tàn
nhẫn tuyệt tình, ra tay không lưu tình khiến sư phụ cũng có phần yêu
thích. Nhưng sau khi Tam sư muội lên núi, sư phụ không còn quan tâm mình như trước nữa, võ nghệ kiếm pháp đều truyền thụ hết cho nàng ta, cho
nên luôn luôn đố kị, ghen tị với Tam sư muội.
Có được gia thế tốt, dung nhan xinh đẹp, có được sự sủng ái của sư
phụ, có được vị hôn phu người người đều hâm mộ, không gì không có, còn
mình thì sao? Sư phụ coi mình như không có, không ai quan tâm mình, yêu
quý bảo vệ mình, khi đã mười bảy mười tám tuổi cũng không có người nào
đến hỏi hôn sự, có lẽ tương lai mình cũng giống như Đại sư tỷ, xuất gia
làm ni cô mà thôi!
Chỉ có thể hâm mộ sư muội, lại ghen tỵ nàng được người ngưỡng mộ cũng không quý