
hiếc khăn, tay cũng không biết nên tiếp tục hay dừng lại, nàng
nhìn Ân Lê Đình cho dù đang hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, không
kìm được đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đôi mày hắn, lo lắng nói: “Tại sao còn
chưa tỉnh lại? Đã hai ngày rồi, sư phụ sư tỷ cũng không thấy trở lại,
chỉ mong sư tỷ không sao, hai đứa trẻ kia cũng không thấy, thế đạo loạn
lạc, chỉ mong bọn chúng có thể sống sót, ta thay Kỷ sư tỷ nói lời xin
lỗi, quả thật không nên như vậy, sau khi tỉnh lại cũng đừng thương tâm
nữa, thương rất nặng, thương tốt hơn sẽ ít đi lo lắng, ta thực hận chính mình y thuật không đủ cao minh, bằng không… a!”
Bối Cẩm Nghi thần tình đỏ bừng, bàn tay mềm mại trắng muốt như ngọc
cứng đờ trên trán Ân Lê Đình, miệng đang nói cũng ngừng lại, trong mắt
tràn ngập xấu hổ nhìn Ân Lê Đình, qua giây lát chợt nhớ ra, vội rụt tay
lại, đỏ bừng nghiêm mặt nói: “Ân Lục hiệp đã tỉnh? Còn đau không? Đừng
động, thương rất nặng, đã hôn mê hai ngày nay rồi, có đói không ta mang
chút đồ ăn cho huynh.”
Nguyên vừa rồi khi Bối Cẩm Nghi đang nói, Ân Lê Đình bỗng nhiên mở to mắt, lúc này tay Bối Cẩm Nghi còn đặt trên trán hắn, nói không suy nghĩ gì, biến cố trước đó khiến cho lòng nàng nặng trĩu, không nghĩ đến Ân
Lê Đình lại đột nhiên tỉnh lại, không khỏi tâm hoảng ý loạn, ngây người
rồi mới nhớ ra nên làm cái gì.
“Thì ra là Bối sư muội, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Ân Lê Đình
giọng khàn khàn yếu ớt hỏi, trong mắt đều là buồn bã u tối, giống như
không nhìn thấy sự bối rối ban nãy của nàng.
Bối Cẩm Nghi thấy hắn thực bình tĩnh trong lòng có chút thất vọng,
nhìn ánh mắt u tối của hắn lại đau lòng, nghe được giọng hắn khàn khàn
lại yên tâm hơn nhiều, tỉnh là tốt rồi, chỉ cần thả lỏng tâm tình điều
dưỡng tốt là được: “Ân Lục hiệp không cần lo lắng, đây là Hồ Điệp cốc,
nơi ở của Hồ tiên sinh nhưng hiện giờ không ai ở lại, là sau khi ta rời
khỏi cốc nhìn thấy huynh đang hôn mê bất tỉnh trong rừng liền đưa huynh
trở về đây, Ân Lục hiệp, Cẩm Nghi thay sư phụ xin lỗi huynh, sư phụ cũng không cố ý như vậy.”
“Hôn mê trong rừng? Kỷ cô nương thế nào? Đa tạ Bối sư muội ơn cứu
mạng, hôm nay tại hạ không tiện, ngày sau nhất định sẽ đáp tạ. Nơi đây
là Hồ Điệp cốc, sao lại không có ai? Vô Kỵ cháu ta không ở đây sao? Khụ
khụ…” Ân Lê Đình nghe Bối Cẩm Nghi nói, nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát
khí của Diệt Tuyệt sư thái hôm đó, không khỏi lo lắng an toàn của Kỷ
Hiểu Phù, nói tạ ơn cứu mạng xong mới nhớ đến Bối sư muội đã nói ở đây
không có ai, vậy Vô Kỵ đi đâu rồi? Không khỏi càng thêm lo lắng muốn
đứng dậy, kết quả vừa cử động đã thấy người như bị xe ngựa lăn qua mấy
lần, khí lực đều không có, thở hổn hển rồi lại húng hắng ho.
Bối Cẩm Nghi vội vàng giơ tay đỡ, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí, cân nhắc lời hắn nói, lòng chợt thấy ê ẩm, hắn đã biết rõ Kỷ sư
tỷ cùng người khác sinh con đã được tám chín năm, vì Kỷ sư tỷ mà chịu
trọng thương, mới tỉnh lại đã hỏi an nguy của tỷ ấy, nàng cứu hắn không
phải muốn hắn đáp tạ mà là vì bị tình nghĩa sâu sắc của hắn làm cho cảm
động.
Vô Kỵ cháu của hắn sao lại ở đây được? Vô Kỵ hình như là con trai của Trương Ngũ hiệp, chẳng lẽ là.. Nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi biến sắc, nhớ
đến thiếu niên ẩn náu cùng con gái Kỷ sư tỷ lúc ấy, thiếu niên kia hẳn
chính là Trương Vô Kỵ. Nghĩ vậy, Bối Cẩm Nghi ngượng ngùng nói: “Ân Lục
hiệp không cần lo lắng, sư phụ còn chưa trở về, hẳn là Kỷ sư tỷ cũng
không việc gì, về phần Vô Kỵ, chính là Trương Vô Kỵ con trai của Trương
Ngũ hiệp sao?”
“Đúng vậy, chính là huyết mạch duy nhất của Ngũ sư ca, đứa nhỏ thân
trúng hàn độc không có cách giải nên sư phụ nhờ người đưa nó đến Hồ Điệp cốc thỉnh Hồ tiên sinh chữa trị, khi ta mới đến đây liền tình cờ gặp Hồ tiên sinh, ông ấy nói Vô Kỵ đang ở trong cốc.” Ân Lê Đình biết Diệt
Tuyệt sư thái nổi giận rất đáng sợ, chính mình đắc tội không sợ mà chỉ
sợ bà ta tổn thương đến Vô Kỵ.
Bối Cẩm Nghi nghe, biết chắc chắn là đứa trẻ tầm mười bốn mười lăm
tuổi sắc mặt xanh trắng kia chính là Trương Vô Kỵ, không khỏi càng thêm
xấu hổ, bất an nói: “Hôm đó ngoài sư phụ còn có Đinh sư tỷ gặp được dấu
hiệu cầu cứu của Nga Mi liền đi vào trong cốc, khi ấy trong cốc chỉ có
Kim Hoa bà bà, còn có một tiểu cô nương tầm mười tuổi, con gái của Kỷ sư tỷ và còn có một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt xanh trắng.”
“Chính là đứa nhỏ đó, Vô Kỵ bởi vì trúng hàn độc thường xuyên phát
tác nên sắc mặt đều mang vẻ xanh trắng, nó thế nào?” Ân Lê Đình lo lắng
hỏi.
Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lục hiệp vẻ mặt lo lắng, tự trách nói: “Hôm đó
huynh và Kỷ sư tỷ rời đi, sư phụ hạ lệnh mọi người tìm giết đứa con của
Kỷ sư tỷ, mọi người không dám kháng mệnh chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, sau ta nhìn thấy Vô Kỵ mang theo đứa nhỏ nấp trong bụi cỏ, thực kinh
sợ, không nỡ xuống tay nên nói dối sư tỷ bọn chúng đã chạy ra khỏi cốc,
cùng Đinh sư tỷ đi tìm mới nhìn thấy huynh nằm ngất bên ngoài cứu trở
về. Sau đó thì hai đứa trẻ kia đã không thấy đâu nữa, có lẽ là.. đã rời
khỏi cốc. Ân Lục hiệp,… thực xin lỗi.”
“Bối sư muội không cần xin