pacman, rainbows, and roller s
Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 8.5.00/10/538 lượt.

uống, cùng điều chỉnh tâm tình bản thân, cho dù nhìn thấy Thiệu ngốc chỉ mặc quần lót, cũng không thể nhìn vào thân thể anh quá lâu, phải bình tĩnh, chứng minh cô chỉ là muốn nhận cú điện thoại kia chứ không có nghĩ cái gì khác, trong lòng cô không có quỷ.

Vào phòng Lam Kỳ vẫn là bị một màn trước mắt làm cho mất hết bình tĩnh.

Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ đang dùng khăn tắm vây trên người khi nảy chà lau thân thể, toàn thân trên dưới cái gì cũng không có che, hơn nữa còn đứng đối diện cô, bộ phận riêng tư trên cơ thể vừa nhìn liền thấy được.

“A” Lam Kỳ mở miệng áp lực thét chói tai, ông trời, cô quên tính bước anh cần lau người.

Thấy cô đi vào đôi mắt Thiệu Tử Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc.

"Như thế nào em lại tiến vào?"

"Không phải anh nói em có điện thoại hay sao?"

Lam Kỳ 囧囧 lúng túng mở miệng.

Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ một chút.

"Anh nghĩ là em muốn anh cầm ra.”

Mặt Lam Kỳ đỏ ửng, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thì ra ý tứ của Thiệu ngốc là như vậy, cô hiểu lầm rồi.....Xấu hổ chết được.

"Vậy anh thay quần áo đi, em ra ngoài.”

Lam Kỳ xoay người đi ra bên ngoài, cô muốn chạy xa một chút, xấu hổ chết được.

"Đợi chút."

Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.

Thân thể Lam Kỳ dừng lại, cũng không dám xoay người.

"Như thế nào?"

"Điện thoại di động em còn chưa có cầm, dù sao đều vào rồi thì cầm ra luôn đi.”

Lam Kỳ nghe đến chuyện cái điện thoại liền gật đầu, sau đó cúi đầu tìm di động trong túi, vươn tay cầm lấy rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.

Đợi sau khi cô rời đi, khóe miệng Thiệu Tử Vũ mỉm cười, bỏ lại khăn tắm, sau đó không chút lo lắng bắt đầu mặc quần áo.

Lam Kỳ đi tới phòng khách nhận điện thoại, không được, cô phải tìm chút chuyện để làm phân tán lực chú ý, nếu không thì cả đầu đều là hình ảnh anh không mặc quần áo, tuy chuyện anh không mừng sinh nhật cùng cô cô có thể thông cảm, nhưng chuyện anh một chân đạp hai thuyền cô không thể tha thứ, không được, cô chịu đừng được, cô không thể bị anh mê hoặc.

"Này, Lam Kỳ, em không sao chớ?"

Điện thoại vừa kết nối bên kia truyền ra giọng nói sốt ruột của Dung Bạch Minh.

"Không có chuyện gì học trưởng, anh không cần lo lắng."

Lam Kỳ trấn an anh.

"Bọn họ có làm gì em hay không, hiện tại em đang ở đâu anh đến tìm em?"

"Không cần học trưởng, em thật sự khôn có việc gì, chuyện vừa rồi là do bọn họ hiểu lầm, hiện tại em rất tốt.”

Lam Kỳ không dám nói là Thiệu ngốc tìm người mang cô đi, nếu không thì không biết Dung Bạch Minh sẽ nghĩ như thế nào.

"Thật sự?"

Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng điệu nghi ngờ.

"Ừ, có có, học trưởng, em không thể cùng anh đến thành phố S, thật xin lỗi.”

Lam Kỳ nói xin lỗi, vốn là đồng ý, hiện tại lại nói không thể đi, học trưởng cùng bà nội nhất định là thất vọng.

Bên kia trầm mặc một chút.

"Lam Kỳ, bây giờ em đang ở cùng một chỗ với ai?"

"Thiệu Tử Vũ"

"Anh ấy giúp em giải thích rõ ràng với những người lính kia cho nên hiện tại chúng tôi cùng một chỗ."

Cô sợ Dung Bạch Minh nghĩ lung tung nên bỏ thêm một câu.

"À, nếu vậy anh an tâm, được rồi, anh cúp máy."

"Ừ, gặp lại học trưởng."

Cúp điện thoại trong lòng Lam Kỳ có chút không thoải mái, giọng điệu học trưởng nghe cực kỳ mất mác, nhưng mà cũng không còn cách nào, cô muốn ở cùng vơi Thiệu ngốc.

Điều chỉnh tâm tình một chút, Lam Kỳ lại gọi điện thoại về nhà, mẹ già gầm thét là chuyện trong dự đoán, nhưng mà cô nói mình đã đến thành phố S nên bà cũng không có biện pháp, chỉ là dặn dò phải cẩn thận cùng về sớm một chút.

Chuyện đều làm tốt rồi, Lam Kỳ đứng trong phòng khách nghĩ có nên vào phòng ngủ hay không, nhưng mà nơi này ngay cả một chỗ để ngồi còn không có, nhưng mà cô đột nhiên nghĩ tới, nếu Thiệu ngốc không thể cùng cô đi gặp chị gái vậy cho cô địa chỉ tự cô đi không phải là được rồi sao?

Đợi chừng 10 phút, Lam Kỳ hướng cửa phòng ngủ nói một câu.

"Thiệu ngốc, anh có khỏe hay không?"

Trải qua chuyện vừa rồi cô không dám tùy tiện xông vào.

Đợi một lúc không có phản ứng, Lam Kỳ nhẹ nhàng tiến đến gần phòng ngủ, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, trên người anh chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu đen.

Lam Kỳ nhịn không được đến gần, Thiệu ngốc nhất định là rất mệt mỏi, bộ ngực anh lên xuống, hô hấp đều đều hẳn là đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, yên lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, Thiệu ngốc chết tiệt, vẫn là đẹp trai như vậy.

Lúc anh nhếch môi lên nhìn thật là đẹp mắt, ngón tay cô ở tại trên môi anh miêu tả hình dáng đôi môi anh, cô biết khi anh cười khóe độ cong khóe miệng của anh sẽ đạt tới chỗ kia.

Đột nhiên tay của cô bị bắt lại.

Thiệu Tử Vũ mở mắt nhìn cô, cô quyến rũ anh như vậy làm sao anh ngủ.

"Anh tỉnh rồi."

Lam Kỳ biết có thể là do cô làm ồn anh, có chút xấu hổ, như thế nào lại bị mê hoặc rồi.

"Căn bản không có ngủ."

Anh vốn là đang đi vào giấc ngủ nhưng mà lúc cô vào anh liền tỉnh.

"Vậy anh mau ngủ đi."

Lam Kỳ chuẩn bị rút tay về, hiện tại lại gần cô nhìn thấy trong mắt anh có tơ máu màu đỏ, anh không có gạt cô, anh mệt mỏi muốn chết rồi.

Thiệu Tử Vũ không có buông tay, đột nhiên dùng sức, Lam Kỳ đ