
ỳ ngoài ý muốn, không biết trong lòng chị gái già sẽ nghĩ như thế nào.
Lam Vũ lắc đầu, “Chuyện đó sau này đừng nói nữa, là bản thân chị mù mắt.” Cô đã nghỉ thông suốt, người đàn ông như vậy không đáng để cô đau lòng, càng không đáng để cô yêu, mà cho dù muốn xin lỗi cũng là cô phải xin lỗi, là cô mang Lý Hạo đến bên cạnh Lam Kỳ, nếu không phải cô cùng Lý Hạo có quan hệ, việc này sẽ không xảy ra.
“ Đừng nói như vậy, về sau không nhắc tới nữa.” Lam Kỳ cười, người này cô cũng không muốn nhắc đến.
“Ừ.”
“ Chị, làm sao chị trốn ra được?” Lam Kỳ không hiểu.
“ Có người đã cứu chị.” Lam Vũ nhớ tới một màn đêm hôm đó.
Trong phòng yên lặng, nơi nời đều tràn ngập mùi xăng làm người ta buồn nôn, Lý Hạo mang Lam Kỳ đi lại vẫn một đường vẫy dầu, cô biết hắn ta muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Cô sợ hãi vùng vẫy, tuyệt vọng rơi lệ, lúc này cầu thang lại vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Cô giương mắt lên liền nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng.
Cô rõ ràng thấy hắn có một đôi mắt xanh lam lạnh lùng, lúc nhìn đến cô dường như chớp mắt kinh ngạc một chút, sau vài giây ngắn ngủi, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn chằm chằm cô.
Cô không biết người đàn ông này, chỉ thấy ánh mắt hắn giống như xuyên thấu qua cô nhìn một người khác.
Sau đó hắn lên tiếng.
“ Mang theo cô ấy.”
Trong mơ hổ nghe được tiếng nổ mạnh, thời điểm tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
“ Chị, người thật may mắn, nói không chừng người đàn ông kia là chân mệnh thiên tử của chị!” Lam Kỳ trêu chọc, thật ra chị gái già may m ắn thoát chết thật là vận số tốt nhưng mà cô vừa nói xong liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm xuống vài độ.
Quay đầu lại chỉ thấy Thiệu Tử Mục nghiêm mặt đi vào, cô vội vã im lặng, cô biết mấy ngày nay đều là do Thiệu Tử Mục chăm sóc chị gái già, trước mặt anh ta nói mấy lời này hình như không tốt cho lắm.
“ Cái đó… chị em đi về trước.” Lam Kỳ đứng dậy, cô đến đây lâu như vậy là làm phiền chị gái già nghỉ ngơi.
“ Không có việc gì.” Lam Vũ nhìn thấy trên mặt Thiệu Tử Mục lạnh lùng.
“Em không cần nghỉ ngơi, cục cưng cũng không cần?” Thiệu Tử Vũ đột nhiên cười quỷ dị.
“A” Lam Kỳ kinh ngạc nhìn hai người, chị gái già mang thai? Lần này tốt rồi, quan hệ của hai người càng thêm dây dưa không rõ.
“ Không cần anh lo.” Lam Vũ trừng mắt nhìn Thiệu Tử Mục, đứa bé này là của cô, mặc kệ chuyện của anh ta.
“ Mặc kệ, là anh giao hạt, bây giờ có thu hoạch rồi thì muốn một cước đá văng anh?” Thiệu Tử Mục lưu manh cười.
Lam Vũ cho dù có định lực tốt cũng bị làm tức đến vô lực,đơn giản nhắm mắt lại không nói lời nào.
Lam Kỳ lắc đầu một cái đi ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện Lam Kỳ liền thấy một người đứngbên cạnh xe chờ cô, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào chạy tới.
“ Nhanh, sắp làm cô dâu còn giống như con nit.” Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng cười, trải qua chuyện của Lý Hạo, người lớn hai nhà đã đồng ý cho bọn họ lấy nhau, so với tưởng tượng của anh còn thuận lợi hơn.
“ Ha ha, em sắp làm dì rồi!” Lam Kỳ nói tin tức vừa nghe được với anh.
Sắc mặt Thiệu Tử Vũ thu lại một chút.
“ Xem ra anh cần phải cố gắng hơn nữa.”
Bé con vừa lên làm dì liền vui vẻ như vậy, nếu lên làm mẹ không phải càng cười vui vẻ sao.
“ Em không phải ý này.”
Lam Kỳ đỏ mặt quay sang hướng khác, thật là, hiểu lầm ý tứ của cô rồi.
Anh mắt cô đột nhiên bị tấm áp phích trên xe hấp dẫn.
Trên đó rõ ràng đưa tin của bí thư thị ủy Nhiệm La Văn, còn bị chụp ảnh.
Lam Kỳ nhìn tiếp, thấy số liệu tham ô càng líu lưỡi, dựa vào sớm biết ông ta không phải người tốt gì, vậy mà lại tham ô nhiều tiền như vậy.
Báo chí đưa tin cực kỳ tỉ mỉ, hơn nữa còn có chứng cứ vô cùng xác thực, lần này nhà họ Nhiễm coi như xong đời.
Nhìn xuống chút nữa cô nhìn thấy phu nhân Nhiễm cũng biết bị bắt, còn có một tin tức càng làm cho cô kinh ngạc.
Nhiễm Khả bởi vì tinh thần có vấn đề nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“ Như thế nào lại giật mình như vậy?” Thiệu Tử Vũ hỏi.
“ Không có gì, không ngờ sự kiện kia đối với Nhiễm Khả lại có đả kích lớn như vậy.” Tuy trước kia các cô có bất hòa, nhưng mà nhìn thấy cô ta hiện tai biến thành cái dạng này vẫn là có chút cảm thán.
“ Chắc là vậy.” Thiệu Tử Vũ khẽ cười, Nhiễm Khả quả thật là điên rồi nếu không thì cũng không trêu chọc đến người không nên trêu chọc.
“ Chúng ta đi đâu vậy?” Lam Kỳ nhìn ngoài cửa sổ hỏi, không phải nói về nhà ăn cơm sao, như thế nào con đường lại khác?
“ Mang em đến một chỗ tốt.”
“ Chỗ nào?”
“ Chỗ có thể quang minh chính đại cột em bên cạnh cả đời.”
“ Rốt cuộc là nơi nào?”
“ Cục dân chính.”
Làm Kỳ cười không biết làm sao, nghe anh nói mấy chữ này trong lòng rất ngọt ngào, anh rốt cuộc cũng trở thành ông xã thật sự của cô, cả đời yêu cô, thành người đàn ông của cô.
“ Ông xã, anh muốn sinh mấy đứa bé?” cô nhớ rõ vừa rồi anh nói phải cố gắng hơn nữa, nói như vậy anh không phải là rất muốn em bé?
“ Anh muốn sinh mấy đứa?” Thiệu Tử Vũ cười, có chính sách, bé con kia không biết?
Lam Kỳ cảm thấy trả lời loại vấn đề náy là chịu thiệt, muốn cùng sinh không phải là một chuyện.
“ Vậy anh thích con trai hay con gái?” Cô thay đổi đề tài khác