XtGem Forum catalog
Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323362

Bình chọn: 10.00/10/336 lượt.

ông ít.

"Xong rồi."

Lam Kỳ cầm cái ly ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, phòng này cũng

quá đơn giản, giường, bàn học, tủ sách, không có chỗ nào có thể ẩn núp.

"Làm thế nào đây?" Vẻ mặt cô đau khổ nhờ giúp đỡ, mặc dù cô tự nhận là mình

gan lớn, nhưng tốt xấu gì đây cũng là việc trộm cắp, nếu làm ầm ĩ cũng

không thể nói năng hùng hồn.

Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa phòng.

"Thế nào mẹ? Con đang thay quần áo."

Âm thanh dịu dàng làm cho người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân,

Lam Kỳ ổn định lại vị trí, anh chịu giúp cô hẳn là không có chuyện gì.

"À, mới vừa rồi mẹ giống như nghe được tiếng thét chói tai nên có chút lo lắng."

"Con không có nghe thấy, có thể là mẹ nghe lầm."

Ngoài cửa Liễu Phương sờ sờ lỗ tai, có khả năng là vậy.

"Con trai, con cũng đừng trách mẹ kinh ngạc, trước kia đều là bị cô bé ác ma nhà họ Lam làm cho sợ hãi, chị của mình không có bản lĩnh, học hành

không sánh bằng con, thế nhưng bắt chước mấy đứa con trai leo cửa sổ rồi xé tập sách của con, con bé lừa gạt không có giáo dục.”

"Ha ha."

Trong phòng truyền ra cười khẽ.

Lam Kỳ cắn răng nghiến lợi, cái gì mà leo cửa sổ không có giáo dục, là con

trai của cô không có bản lãnh đánh không lại con, bị khi dễ là đáng.

"Xem nó mẹ kiếp, hiện tại con của mẹ đã trở nên mạnh mẽ, cô bé kia nơi nào

là đối thủ của con, đáng tiếc quân đội có kỷ luật của quân đội, nếu

không mẹ để cho con đi đánh ngược lại, giáo huấn thật tốt cái con bé

kia." Liễu Phương vừa rồi còn khẩn trương, giờ lại buồn cười mở miệng.

"Cô" thật khinh người quá đáng, là bậc trưởng bối người ta, bụng lại nhỏ như ruột gà, Lam Kỳ mới vừa mở miệng, miệng liền bị người ta che lại.

“Ưm ưm”

"Cô muốn cho mẹ tôi mang cô đến cục cảnh sát à." Bên tai truyền đến giọng

nói dễ nghe, theo âm thanh, mùi trầm hương truyền vào trong mũi.

Lam Kỳ ngưng giãy giụa, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.....hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập.

"Tử Vũ con ở đây đang nói chuyện với ai?"

Ngoài cửa lỗ tai của Liễu Phương dán vào cánh cửa, vừa rồi rõ ràng là bà nghe được anh đang nói chuyện.

"Không có, con đang nghe điện thoại.”

"À, vậy con mau mau xuống lầu, chú con bọn họ tới rồi, muốn nhìn con một chút, sau đó bàn bạc một chút chuyện của anh con.”

Nói xong tiếng bước chân dần dần đi xa, Thiệu Tử Vũ cũng buông tay.

Độ ấm cực nóng ngoài miệng biến mất, Lam Kỳ liếc mắt về những phương hước

khác, làm như không có việc gì tiếp tục uống nước, nếu nhìn kỹ, sẽ phát

hiện vị trí bên tai cô không hề bình thường mà đỏ ửng. . . Quả thực mới

vừa rồi cô quá vọng động rồi.

"Cô ở trong này không được bỏ đi

chờ tôi trở lại, yên tâm, phòng của tôi không có người tùy tiện vào,

cũng đừng nghĩ rời đi từ cửa sổ, hẳn là mẹ tôi đã đem con Kinh thả ra

sân sau."

Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm đôi tai đỏ ửng không dễ thấy của cô rồi cười khẽ, cầm lên nón lính, thân hình mạnh mẽ kiên cường đi

về phía cửa, ra khỏi phòng vài bước đột nhiên quay đầu lại.

"Quên nói cho cô biết, con Kinh là mẹ tôi vì phòng bị cô nên cố ý mua chó

ngao Tây Tạng, mỗi ngày có thể ăn hết hơn 5 kg thịt tươi." Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm theo đôi môi xinh đẹp của anh nhả ra.

“Ầm” Lam Kỳ vừa nghe liền hồ đồ, mới vừa rồi không có gặp phải con chó kia

là coi như cô may mắn, nhưng cũng coi như là xui xẻo, hiện tại thì tốt

rồi muốn chạy cũng không thể, trước kia nghe nói nhà họ Thiệu mua một

con chó ngao Tây Tạng quý báo, còn tưởng rằng nuôi làm thú cưng để chơi, không nghĩ tới là vì để đối phó với cô, trời ạ, thật là không có tính

người, mười năm trước cô vẫn còn là con nít có được hay không.

Thiệu Tử Vũ xuống dưới lầu một, trong phòng khách người lớn đang ngồi ở trên

ghế sa lon tán gẫu, chú Thiệu Phong dẫn theo em họ Thiệu Tử Tuấn cùng em họ Thiệu Na đều đã tới.

"Đến bên này cùng bà nội." Vừa thấy anh

xuống, người có quyền uy nhất nhà họ Thiệu, Lý Mẫn lên tiếng, trên người mặc quần áo tơ lụa đơn giản thoải mái, sắc mặt hồng hào, đầu đầy tóc

bạc, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, thật đúng là nhìn không ra bà đã trên tám

mươi tuổi rồi.

"Vâng, bà nội."

Thiệu Tử Tuấn nhường chỗ, Thiệu Tử Vũ ngồi vào bên cạnh Lý Mẫn.

"Ừ, có triển vọng, thật không hổ là cháu trai của nhà họ Thiệu chúng ta."

Lý Mẫn cười đến không thể khép miệng, mặc dù bạn già qua đời sớm, nhưng

hai đứa con trai đều có sự nghiệp thành công, con dâu cũng hiếu thuận,

mấy đứa cháu đứa nào cũng hợp lòng người, bà đúng là người được hưởng

phúc.

"Thằng nhóc này, mấy năm không gặp bà thật sự không nhận ra con." Trên ghế sa lon đối diện Thiệu Phong bộ dáng giật mình, trên

gương mặt mập mạp tràn đầy ý cười.

"Con cũng là nhận không ra nói chi là bà, lúc vừa trở về còn tưởng là đi nhầm nhà.”

Liễu Phương theo người làm bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, mặc dù trong

lòng có chuyện, nhưng hôm nay là ngày cả nhà sum họp, thế nào cũng phải

cười mà trả lời.

Lời vừa nói ra liền chọc cho mọi người trong phòng nở nụ cười.

"Đúng là một chút cũng không tốt, không biết trở về nhìn bà nội." Cười xong, Lý Mẫn lại làm bộ như không vui.

"Công việc bận