ểu nhân cũng không nên đắc tội với nữ nhân.
Hai câu nói này, trong hai ngày sau đó ta đã được lĩnh giáo một cách sâu sắc.
Cừu hận của Lâm Nguyệt Tịch đã dồn ta tới tình cảnh trước nay chưa từng
trải qua… nàng, nàng, nàng cư nhiên mỗi ngày bắt ta phải xem nàng ăn
cơm!
Vừa đến giờ cơm, bọn sơn tặc sẽ đem đến một cái bàn lớn, trên mặt bàn đầy ắp thịt cá.
Nàng ăn thịt, ta ăn dưa muối.
Nàng uống rượu, ta uống nước lã.
Nàng ăn cơm gạo tẻ thơm ngạo ngạt, ta ăn bã cháo cám khô…
Nhưng mà, tất cả những chuyện này còn chưa thấm vào đâu! Điều thật sự kinh
khủng chính là… cái miệng rộng đỏ như máu kia há ra trước mặt ngươi, sau đó toàn bộ đùi gà được nhét vào, một đống mỡ chảy ra, nhiễu xuống bàn…
Ngươi sẽ nhận thấy cả người mình run rẩy, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ
từ lòng bàn chân trào lên tới ngực, rồi từ ngực vọt tới yết hầu, cuối
cùng…
Oẹ …
Ói ra.
Vì thế, suốt ba ngày ta đều không ăn được cơm. Nếu không phải tiểu Bạch trộm được hoa quả từ đâu đến, lấp vào bụng ta, xem ra, không cần chờ Liễu Họa Niên đến cứu ta đã hương
tiêu ngọc vẫn.
Tối ngày thứ ba, đợi sau khi bọn Lâm Nguyệt Tịch
đi khỏi, lúc này ta mới dám rên rỉ nói với Tô Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch… sao Liễu Họa Niên còn chưa tới? Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ bị giày vò tới
chết mất…”
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên, suỵt một
tiếng với ta, ta theo tầm mắt hắn ngẩng đầu lên, liền thấy khoảng trống
trên mái nhà thò ra một cái đầu thăm dò: “Ngươi chính là vị hôn thê của
Liễu Họa Niên?”
“Ừm…” Không đợi ta hỏi người kia là ai, nàng đã
phi thân xuống, keng một tiếng, một thanh trường kiếm lạnh ngắt đã đặt
trên cổ ta.
Ta nhất thời há hốc mồm, vội hỏi: “Nữ, nữ nữ hiệp, ngươi, ngươi ngươi làm cái gì vậy?”
“Hừ, ta còn tưởng là nhân vật thiên kiều bá mị nào, thì ra cũng chỉ cỡ này
thôi! Cái loại lùn tịt như ngươi cũng xứng làm vị hôn thê của Liễu Họa
Niên sao?” Nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn ta.
Vốn nghe được lời nói của nàng, đã muốn nổi giận rồi, mà sau khi nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, lại càng điên tiết…
“Ngươi! Ngươi! Rõ ràng ngươi còn lùn hơn ta mà a a a …”
Ta còn chưa phản bác xong, phần phật một tiếng, từ trên nóc nhà lại nhảy
xuống một người, lại là một nữ nhân, bộ dáng của nàng làm ta nhớ tới bà
vú.
“Vẫn nghĩ rằng Liễu Họa Niên mắt nhìn người yêu cầu cao, phải tìm tuyệt đại mỹ nhân như thế nào để làm thê tử, không ngờ chọn tới
chọn lui, lại chọn trúng một nha đầu chưa trưởng thành, người còi cọc
như mầm cây.” Nữ tử thứ hai nói.
Ta rưng rưng, ông trời ơi, ta
chưa trưởng thành, còi cọc, ngực bằng mông lép, dù sao vẫn tốt hơn so
với ngươi trước ngực gắn hai ngọn đèn lồng, nói một tiếng lúc lắc một
cái.,
Ta xem như đã rõ, hóa ra Liễu Họa Niên còn chưa tới, mà
tình địch đều đã nghe tin rồi kéo nhau tới đây… Nghĩ đến đây, ta ai oán
nhìn về phía tiểu Bạch, lại phát hiện không biết hắn đã biết mất từ khi
nào. Thật quá đáng, tiểu Bạch ngươi giỏi lắm, đề ra cho ta chủ kiến tệ
hại như vậy, hiện tại còn đánh động một đám nữ nhân ghen tuông tới tìm
ta tính sổ, ngươi liền bỏ ta lại chạy trốn một mình.
“Đừng nhiều
lời, giết nàng đi!” Nữ tử lùn hơn ta nói xong, trường kiếm áp sát, mắt
thấy sắp sửa bỏ mạng tại đây, một đạo bạch quang bay thẳng tới, chạm vào cánh tay cầm kiếm, nàng kia duyên dáng kêu lên một tiếng, trường kiếm
rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất nghe loảng xoảng.
Cùng lúc đó một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ai? Là ai?”
Két một tiếng, cánh cửa phòng củi mở ra. Sắc cam của ngọn đèn cùng với sắc
trắng nhàn nhạt của ánh trăng đang xen chiếu vào, phác họa một bóng dáng màu đen, dù chưa thấy rõ dung nhan nhưng trong đầu ta đã lượn lờ hiện
lên bốn chữ…
Tuyệt đại tao nhã.
“Ngươi là ai?” Đèn lồng nữ nhân híp mắt hỏi.
Người kia bước về phía trước từng bước, ánh sáng của ngọn đèn trong phòng củi rốt cuộc cũng đổ tới trên người hắn, ánh lên gương mặt hắn, tựa như một cuộn tranh sơn thủy tuyệt thế đang chậm rãi mở ra trước mặt ta…
Núi xa, sương mờ, mây uốn quanh, lông mày cao cao, mắt như đang cười, ánh
trăng theo tầm mắt hắn lướt qua người hai nữ tử kia rồi rơi xuống trên
mặt ta.
Đôi môi hơi mỏng khẽ cong lên đẹp vô hạn, hé ra, thổi tới một thanh âm, phảng phất như Già Lăng Tần Già(1) đang xướng ca: “Tại hạ Liễu Họa Niên, nghe nói, vị hôn thê của ta ở trong này.”
Trong nháy mắt tim ta rớt xuống vực sâu vạn trượng, đầu óc trống rõng, đôi mắt chỉ có thể ngây ra nhìn chằm chằm vào người này.
Ta không thể hô hấp, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích.
Liễu… Họa… Niên. Lần đầu tiên nghe thấy tên Liễu Họa Niên này, là vào ba năm trước.
Khi đó ta vừa tròn mười ba tuổi, vẫn được dưỡng tại khuê phòng còn chưa
biết sự đời, mà hắn, đã là thiếu niên đắc chí danh chấn thiên hạ.
Ba lượt thi hội đều trượt, một hồi luận võ bại bởi bảy vị tăng nhân Thiếu
Lâm, chẳng những không làm hắn nhụt chí, ngược lại sau đó còn công thành danh toại, càng lúc càng tỏa sáng…
Có người nói hắn so với lang
càng kiên nhẫn, có người nói hắn so với ưng càng cao ngạo, có người nói