Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 8.5.00/10/372 lượt.

m lại lười buộc tóc, cứ cắt ngắn đi, thoải mái một chút.” Lúc trước anh từng nói với Tiêu Quý mình thích con gái để tóc dài, nhưng khi đó chẳng qua là vì để cô giữ quy củ, đừng tạo những kiểu mẫu hiếm lạ quái đản. Hiện giờ tóc của cô thật dài, cô lại không buộc tóc, trông có vẻ mệt nhọc.

“Ờ.” Tiêu Quý chớp mắt, đáp lời. Nếu không vì thi vào trường cao đẳng thì cô đã cắt tóc một lần, hiện tại tóc cô ước chừng đã qua vai, cũng sẽ không rối bời như giờ.

Tiêu Quý liếc nhìn mái tóc dài ngang eo của Doãn Cách Tử, cô thầm thở dài. Cô cách khí chất mỹ nhân xa lắm, cô vẫn nên đi con đường thoải mái thôi.

Tiêu Quý và Mễ Tu tay trong tay đi dạo tại sân trường của đại học B, bóng cây lay động, chiếc bóng rũ xuống điềm đạm. Cô ngẩng đầu nhìn về phía người ấm áp bên cạnh, nhoẻn môi cười, chân mày đều mang vẻ hạnh phúc. Cô đã thực hiện ước hẹn với anh, cùng vào đại học, tuy rằng đến muộn một năm, nhưng cuối cùng cũng làm được rồi. Sau này mỗi sớm chiều, mỗi lần vui vẻ và ưu sầu, cô đều ở bên anh. Thời gian đẹp nhất, có thể ở bên cạnh người mình yêu nhất, cả đời như thế cũng đủ rồi.

“Được rồi, anh có một tiết học, em đến ký túc xá nữ xem trước, bây giờ chắc là có bạn học đến rồi, anh không lên với em, đợi anh tan học anh qua đó đón em.” Mễ Tu vén tóc rối ở giữa mi tâm Tiêu Quý, dịu dàng nói. Mới vừa cắt tóc xong, cả người Tiêu Quý thoạt nhìn rất xinh đẹp quyến rũ, cô vốn đã trưởng thành thanh tú hoạt bát, cắt thế này để lộ trọn vẹn khuôn mặt, một đôi mắt to đen láy linh hoạt, cánh môi đỏ tươi vểnh lên tự nhiên, chiếc cằm nhọn, đôi má hồng hào, vô cùng xinh xắn.

“Ừm, em qua đó, lát nữa người ta sẽ tự trở về, anh chăm chỉ học đi nhé.” Tiêu Quý điển hình là loại người ít nói cười, lúc này lại cười tươi cong lên đôi mắt.

“Được.” Mễ Tu nói, lập tức nghiêng về phía trước, khẽ thơm lên cánh môi đỏ mọng mê người trước mắt.

Tiêu Quý hướng về hình bóng anh tuấn của Mễ Tu ở phía trước mà vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó cô xoay người đi vào ký túc xá nữ sinh.

Ngày mai mới là ngày sinh viên mới báo danh, hôm nay trong ký túc xá cũng không đông người, Tiêu Quý đi thẳng tới, có một số ba mẹ đang giúp con mình thu dọn giường chiếu, khẽ cười cười, Tiêu Quý đi đến trước cửa ký túc xá phòng 308, giơ tay gõ cửa, bên trong không ai trả lời, cô liền đẩy cửa vào.

Tiêu Quý lúc này không ngờ rằng, mấy sinh vật sống trong cánh cửa này sẽ làm cho cuộc sống đại học của cô trở nên thú vị. Tiêu Quý đẩy cửa phòng 308 ra, cô lập tức giật mình ngây ngẩn cả người, tay cầm nắm cửa trợn mắt há mồm.

Đây là tình huống quỷ quái gì thế?!

Trong phòng im ắng bất thường, hơn nữa tràn ngập một dòng sát khí xốc vào mũi.

Tại căn phòng ký túc xá nho nhỏ, trên mặt đất đặt đầy va ly hành lý, trên giường rải rác quần áo, còn trên bàn thì đặt một ly mì ăn liền đang nở ra, mùi hương thịt bò cay hoà lẫn mùi sát khí đậm đặc trong không khí, trở thành một mùi hương khác biệt, một loại hấp dẫn thèm ăn.

Tiêu Quý không khỏi nuốt nước bọt.

Trong nháy mắt, sát khí trong phòng ngưng tụ, soạt một tiếng nhằm về phía cửa, Tiêu Quý che miệng, chớp chớp mắt.

Ba cô gái trong phòng, một người giẫm chân lên ghế vẻ mặt dữ tợn, một người tựa vào cạnh giường dáng vẻ kiêu ngạo, một người vô tội đứng tại một bên, ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Ba người đồng thời nhìn về phía Tiêu Quý đang đứng ở cửa, nữ sinh kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng nói cực kỳ tao nhã: “Vấn đề nội bộ giải quyết nội bộ, đóng cửa, tiến vào.”

Tiêu Quý nhìn về phía nữ sinh nói chuyện với cô, dáng người cao gầy, tóc dài thẳng đến ngang eo như thác nước, mặt trái xoan, mắt to, trang điểm nhẹ, nước da như ngọc, cánh môi đỏ tươi hơi nhếch lên, khí chất cao ngạo như là trời sinh, đích thực là loại mỹ nữ ngự tỷ*. Tiêu Quý ngoan ngoãn đáp lời, đóng cửa lại rồi chậm rãi đi vào.

theo baike giải thích thì từ Manh Manh này chỉ một con ngựa trong bộ phim Đại Chiến Xích Bích.

“Tôi thấy cái đầu cậu cần sửa chữa đấy.” Mã Tri Ly lại bắt đầu nắm tay thành quyền.

Hậu Khả vươn tay che đầu mình, ngậm miệng đứng ngay thẳng.

Quá trình tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Hậu Khả, thứ tự trong ký túc xá dựa theo lời nói của cô, biệt danh đặc sắc cũng thế mà ra đời. Tại phòng ký túc xá 308, lão đại Tiểu Mã Ca, lão nhị Mị Mị, lão tam Hầu Tử, lão tứ Tiểu Kê… Sau khi sắp xếp địa vị, bọn họ bắt đầu tự thu dọn hành lý.

Hầu Tử đáng thương bưng ly mì ăn liền không biết đã nở ra từ lúc nào, hai mắt cô ngấn lệ ngồi trên giường, nịnh hót lấy lòng: “Người ta đói…”

“Dựa theo trước mắt, trong móng khỉ của cậu có chất bảo quản ước chừng cao hơn gấp hai lần ứng với giá trị của nó, hơn nữa tính chất dẻo dai, nhập khẩu tức hoá, cậu rất thích hợp với đói khát.” Tiểu Mã Ca vừa xếp quần áo, vừa thờ ơ nói.

“…” Nước mắt Hầu Tử tuôn rơi, Tiểu Mã Ca không thương cô.

Mị Mị khẽ cười, cất va ly xong, cô đứng dậy thấy Tiêu Quý đang nhìn hai người kia tranh cãi với nhau, cô hỏi: “Tiểu Quý, hành lý của cậu đâu?” Bởi vì tính cách hướng nội, đối với người gặp mặt lần đầu, Dương Chu Miểu Miểu thật


Polly po-cket