
nàng, nàng thiếu chút nữa bạo hỏa.
“Ngươi đi xuống!” Không chỉ cút, còn đem nghiệt căn kia của ngươi cách xa ta một chút!
Nhậm Thương Diêu làm như không biết ý của Phàn Ngọc Hương, y càng cố ý, như có như không, dùng dục vọng trướng đau cọ nàng.
Phàn Ngọc Hương trợn to mắt, không nhịn được, “Nhậm......”
“Suỵt.” Nhậm Thương Diêu vuốt cằm của nàng, cười lưu manh, “Đừng lo lắng, ta sẽ không đối làm gì nàng, chờ ta tỉnh táo lại, nó sẽ tiêu xuống, nhưng mà chủ tử, nếu người lại tiếp tục kích động, ta không dám cam đoan.”
Uy hiếp! Đây chắc chắn là uy hiếp!
Tên thối tha này miệng thì kêu nàng là chủ tử, nhưng căn bản không đem chủ tử nàng đây để vào mắt! hai chữ chủ tử kia nàng nghe vào tai, chính là trào phúng trần trụi.
Phàn Ngọc Hương cắn răng, tức giận cả người phát run.
Nhậm Thương Diêu nhẹ nhàng vuốt nàng, hạ thân nóng bỏng kề sát nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhịp đập đáng chết của cái kia...... Mẹ nó! Nàng chắc chắn sẽ chặt y ra!
Nhậm Thương Diêu còn cố ý, “Chủ tử, người run thật lợi hại, lạnh sao?”
Phàn Ngọc Hương không hé răng, chỉ là, tiếng hít thở rất nặng, biểu hiện nàng phẫn nộ đến cỡ nào.
Nhậm Thương Diêu càng ác liệt.
“Muốn ta ủ ấm cho người sao? Chủ tử.” hai chữ cuối cùng, y nói rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng.
Ba!
Rốt cuộc Phàn Ngọc Hương không thể chịu đựng được nữa, nàng nghe thấy tiếng sợi dây lý trí của mình đứt đoạn một cách rõ ràng.
“Nhậm Thương Diêu!” Tay bị trói trụ, chân cũng không thể động đậy, Phàn Ngọc Hương tức giận ngẩng đầu, hung hăng đập vào Nhậm Thương Diêu.
“Thao!” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng nói lời thô tục, hơn nữa còn trào nước mắt.
[Ờm ờ, từ thao này không khác từ “ĐM” ở nước mình là mấy ^^!'>
Mẹ nó! Sao không ai nói với nàng đầu của người thú tộc cứng như vậy!
Nếu hỏi Phàn Ngọc Hương đời này nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng sẽ không nuôi dưỡng một kẻ tàn nhẫn như vậy. Nếu hỏi lại nàng lần thứ hai nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng sẽ -- mẹ nó, sao nàng lại không luyện thiết đầu công!
Bây giờ Phàn Ngọc Hương cảm thấy trán mình đau nhói, toàn bộ đầu đều choáng váng nặng nề, bây giờ đừng nói từ chối, ngay cả lớn tiếng nói chuyện nàng cũng muốn nôn.
Nhậm Thương Diêu không ngờ Phàn Ngọc Hương sẽ dùng đầu đánh lên, lúc nàng đánh lên đó, phát ra tiếng “cộc” vang dội, sau đó chính là tiếng Phàn Ngọc Hương mắng.
Sau đó nữa, cái gì Phàn Ngọc Hương cũng không muốn nói, nàng chỉ cảm thấy trán của mình đau quá, nước mắt không khống chế được tuôn rơi.
Về phần Nhậm Thương Diêu thì không có việc gì, mà trán Phàn Ngọc Hương thực rõ ràng hồng một khối.
Nhìn Phàn Ngọc Hương mệt mỏi bộ, Nhậm Thương Diêu cũng không biết có nên đồng tình nàng hay không, nhưng ít nhất nàng cũng an tĩnh lại, bởi vì giờ nàng choáng váng đến vô lực.
Nhưng vì dự phòng vạn nhất, Nhậm Thương Diêu vẫn cột nàng vào lưng ngựa. Để tránh người Trầm Hương sơn trang đuổi theo, y chuyên chọn đường nhỏ trên núi, thẳng đến khi phát hiện một dòng suối nhỏ mới dừng lại.
Cởi bỏ dây cương, y ôm Phàn Ngọc Hương xuống ngựa.
Ngay cả khí lực giãy dụa Phàn Ngọc Hương cũng không có, để Nhậm Thương Diêu ôm nàng đến dưới tàng cây.
Nàng dựa vào thân cây, ánh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn làm cho nơi sưng đỏ trên trán vô cùng dễ thấy.
Nhậm Thương Diêu vươn tay chạm nhẹ.
“Hừ.” Phàn Ngọc Hương lập tức nhíu mày, mất hứng hất tay y ra, “Cút ngay!”
Mở mắt ra, nàng hung hăng trừng y, đuôi mắt đỏ lên, uất ức ngoài ý muốn.
Nhưng Nhậm Thương Diêu biết chỉ có mình cho rằng như vậy, y chưa bao giờ bị bề ngoài nhu nhược của Phàn Ngọc Hương lừa gạt, nhưng khó thấy được bộ dáng thống khổ của nàng như vậy, tuy rằng cảm thấy nàng tự làm tự chịu, nhưng y vẫn mềm lòng.
“Đầu có khỏe không?” Cũng không biết có nên nói nàng ngốc hay không, lấy đầu đụng y...... Trừ một thân võ công, toàn thân cao thấp người nàng đều là da mềm thịt nộn, sao chịu nổi nha!
Phàn Ngọc Hương đã sớm hối hận, lúc đánh lên nàng thực sự có cảm giác đụng phải tảng đá, đầu nàng choáng váng, mà Nhậm Thương Diêu tên thối tha này hoàn toàn không có việc gì, thậm chí còn cười.
Đúng vậy, Nhậm Thương Diêu kinh ngạc cười to, y thực sự không ngờ chủ tử của y lại ngốc như vậy!
“Đừng có giả vờ tốt bụng!” Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nhìn mặt Nhậm Thương Diêu, quản y cười nàng hay là như thế nào, tùy tiện! Nàng bây giờ đau đầu căn bản không muốn để ý y.
Nhưng không ngờ Nhậm Thương Diêu cái gì cũng chưa nói, Phàn Ngọc Hương tiếng bước chân y rời đi, chốc lát sau lại trở về, sau đó một cái khăn lạnh dán lên trán nàng.
“Chườm lạnh hẳn sẽ tốt một chút.” Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng nói.
Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình nên quăng cái khăn trên trán đi, nàng mới không cần! Nhưng mà...... khăn lạnh quả thật làm cho cái trán vừa đau vừa nóng tốt hơn chút, điều này làm cho nàng do dự, sau đó lại cảm thấy vì sao nàng phải ngược đãi bản thân, tên thối tha này đã hạ mình, sao nàng phải cự tuyệt!
Nghĩ như vậy, Phàn Ngọc Hương liền đương nhiên tiếp nhận, mắt vẫn nhắm, khinh thường không muốn nhìn y.
Nhậm Thương Diêu c