
hấy rối loạn.
Tô Mộ Tịch không muốn cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, trí tuệ của nữ tử này nàng không hề nghi ngờ, vươn tay: “Tiết cô nương thỉnh đi…”
“Ta, ta không muốn rời đi.” đầu óc Tiết Vấn Lan chưa suy nghĩ đã nói những lời này.
Cuối cùng cũng nói những lời này , Tô Mộ Tịch cười nhạt một chút: “Tiết cô nương muốn lưu lại, vậy hoàn thành tâm nguyện của Tam ca ta được không?”
“Tâm nguyện, tâm nguyện gì?”
“Tam ca ta thích ngươi, ngươi cũng biết đi!” Nhìn Tiết Vấn Lan áy náy không nỡ, tâm ý của Tam ca cứ để nàng ra tay là được.
Tiết Vấn Lan thở dài gật gật đầu: “Ta biết.”
“Như vậy, xin ngươi hãy gả cho Tam ca ta, ít nhất để cho Tam ca ra đi không còn tiếc nuối. Tam ca ta đi rồi, ngươi có thể rời Tô gia đi đến nơi khác.” ánh sáng chợt lóe trong mắt Tô Mộ Tịch, này nữ tử quả thật thông minh, nhưng lúc này lo lắng bệnh tình của Tam ca thì nào còn thông minh như vậy.
Tiết Vấn Lan ngẩn người, gả cho Tô Hồng Diệu, có thể chứ? Nàng đến thế giới này, cha mẹ thân thể này đã chết, mọi người ở thôn đều nói nàng là điềm xấu, lời này nàng sẽ không tin . Cho nên nàng bán tất cả gia sản, dùng nam trang phiêu linh mọi nơi, nàng nghĩ, có lẽ sẽ như lúc nàng tới mơ mơ màng màng mà trở về, không có gì vướng bận cũng tốt. Nhưng mà, nàng không biết sao mình lại chọc phải nữ nhân âm dương quái khí kia, nàng ta cưỡi ngựa thiếu chút nữa đạp lên người nàng. Nàng được Tô Hồng Diệu một thân áo trắng kéo ra, tuy rằng chân vẫn bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên có người cho nàng ấm áp ở thế giới này.
Huynh ấy cẩn thận chiếu cố, nàng không phải là người không có tâm, sao có thể không phác giác, nhưng nàng sợ… mà giờ, thời gian của huynh ấy không nhiều lắm, nàng không sợ, cùng lắm thì cùng huynh ấy chết: “Được.”
Tô Mộ Tịch nhéo mạnh tay mình một cái , sợ mình sẽ vui vẻ cười ra tiếng. Tam ca, huynh không cần tùy tiện thú nữ nhân khác nữa rồi.
Hôn sự của Tô Hồng Diệu cùng Tiết Vấn Lan, Tô Mộ Tịch một tay xử lý. Định ngày hai mươi ba tháng mười hai, Tô Hồng Diệu vốn chết sống không chịu, nhưng bệnh của hắn không có chuyển biến, việc này cũng không ai để ý hắn có chịu hay không . Tiết Vấn Lan đến khách sạn Lượng Nhiên, ngày đại hôn Tô Hồng Diệu sẽ đến khách sạn rước nàng.
Ngày hai mươi ba tháng mười hai, sáng sớm Tô Mộ Tịch để Hoa Ngữ bưng mấy bát nước vo gạo đem vào phòng Tô Hồng Diệu. Lúc đi vào, Tô Hồng Diệu vừa mặc hỉ phục màu đỏ. Nhìn thấy Tô Mộ Tịch tiến vào, vô lực nhìn nàng một cái, nha đầu kia lại muốn làm gì?
Tô Mộ Tịch cười sờ sờ mũi, xong rồi, Tam ca giờ đã đề phòng chính mình : “Tam ca…”
“Muội, muội nha đầu này, lại, lại muốn làm gì?” hôn sự của đại ca cùng nhị ca, hắn biết nha đầu này có tham dự vào, nhưng không ngờ mình sắp chết nàng còn đá một cước để mình cưới vợ, hắn thật không biết mình nên khóc hay nên cười .
Đặt chén nước vo gạo lên bàn, lấy lòng nói: “Tam ca, huynh uống thứ này đi.” Dù sao đã đến bước này, không tin Tam ca dám không theo, Tam ca khẳng định không dám đào hôn.
“Cái gì, cái gì vậy?”
“Dược giúp Tam ca chữa bệnh, Hoa Ngữ, giữ tam ca lại, ta đút.” Thấy Tô Hồng Diệu nhíu mày không uống, Tô Mộ Tịch nở nụ cười lên tiếng.
“Được, được rồi, ta, ta tự uống.” Nha đầu kia, rốt cuộc làm trò quỷ gì? Tô Hồng Diệu huyên thuyên bị Tô Mộ Tịch đút vài bát nước vo gạo mới ngừng lại.
Cho Hoa Ngữ lui trước, Tô Mộ Tịch mới đàng hoàng nói: “Tam ca, Tịch nhi chỉ có thể giúp đến đây, tiếp theo phải dựa vào huynh. Nếu nàng không theo, huynh cứ tiếp tục giả bệnh, người yêu ngay bên cạnh mới là hạnh phúc a.” Tô Mộ Tịch nói xong, liền rời đi.
Tô Hồng Diệu là loại người nào, lập tức hiểu hết thảy chân tướng nhưng giờ làm được gì? Ngày đó đến Thần Hi cung, Tịch nhi cho hắn uống trà kia, hắn đã nghĩ sao hương vị là lạ, hồi Tô phủ không bao lâu liền đổ bệnh hắn lại không ngờ là Tịch nhi làm, không ngờ hắn bị Tịch nhi tính kế như thế. Nghĩ hôm nay là ngày đại hôn, nếu Tiết Vấn Lan biết mình bị tính kế không biết sẽ giận như thế nào nữa? Trong lòng hơi hơi động, thú nàng về trước, nếu nàng thật sự không muốn thì để nàng rời đi. Hắn, muốn ích kỷ một chút . Hôn lễ này, cuối cùng cũng xong, ba ca ca đều thú được người mình yêu.
Hôn lễ của Tô Hồng Diệu qua đi đã sắp qua năm mới. Tô Mộ Tịch qua năm liền cập kê, cập kê phải gả cho Hiên Viên Hạo Thành. Hoàng hậu nương nương cũng biết thời gian Tô Mộ Tịch ở bên người cha mẹ không còn nhiều lắm nên cố ý hạ chỉ ngày hai mươi tám tháng mười hai Tô Mộ Tịch hồi Tô phủ, hai mươi lăm tháng ba năm Vinh Hi hoàng triều hôn với Thành hoàng tử.
Hai mươi lăm tháng mười hai Tô Mộ Tịch bắt đầu cho Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm thu thập , Tống mẹ vẻ mặt a dua: “Chúc mừng tiểu thư, lần sau tiểu thư trở về đã là hoàng tử phi, tiểu thư ngài cũng đừng quên lão nô…” Ngồi vào vị trí mẹ này rất ít khi có thể xuất cung , mà lần này Tô Mộ Tịch xuất cung, hoàng hậu nương nương phái Đinh mẹ lão già kia đi theo.
Tô Mộ Tịch nhìn khuôn mặt vừa già vừa giả của nàng, cười cười: “Đương nhiên, Tống mẹ tình thâm ý trọng với Tịch nhi, làm sao Tịch nhi có thể quên ngươi tốt thế nào.” Tô Mộ Tịch cắn chữ tốt rất nặn