
ều chuyện hơn nữa cũng vô dụng . Đại ca của muội tính tình mặc dù có chút trầm, nhưng nói tóm lại vẫn là một phu quân không sai. Đại tẩu, tẩu sẽ đầu bạc đến lão với đại ca ta.”
Lâm Nhược Mai đang muốn mở miệng thì Hiên Viên Hạo Thành vẻ mặt hưng phấn chạy vào: “Tịch nhi, nàng ở đây sao! Nhược Mai biểu tỷ cũng ở đây a! Hai người đang nói gì vậy? Là chuyện nữ nhi sao?” Nếu phải, vậy Thành nhi phải rời đi trước…
“Thành hoàng tử, ta vừa nói chuyện xong với Tịch nhi, người cùng Tịch nhi tán gẫu, ta đi xuống trước.” Nói xong, Lâm Nhược Mai liền rời đi . Nhìn Thành hoàng tử một ngày đều không rời Tịch nhi được, có chút hiểu. Ai nói kẻ ngốc không biết yêu, chỉ vì phương thức yêu của họ khác người khác mà thôi.
“Tịch nhi, không phải muội nói muốn dẫn Thành nhi đi một chỗ hay sao? Vì sao chúng ta còn không đi?” Tịch nhi muốn dẫn hắn đi ra ngoài, lớn như vậy, trừ hoàng cung và Tô phủ hắn chưa đi đâu cả. Nghe tiểu Linh Nhi nói, ngã tư đường ngoài hoàng cung chơi rất vui…
“Ừ, chúng ta đổi quần áo trước, phải đi…” Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đổi quần áo, hai người mặc quần áo bình thường, không nhìn ra được thân phận tôn quý. Thuận lợi ra Tô phủ, Tô Mộ Tịch chỉ dẫn theo bốn ngự tiền thị vệ mặc y phục thường. Trên đường Hiên Viên Hạo Thành nhìn đông xem tây, mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng vui vẻ. Tô Mộ Tịch mua cho hắn hai xuyến kẹo hồ lô, Hiên Viên Hạo Thành ăn càng giống tiểu hài tử. Tô Mộ Tịch vừa lôi kéo hắn, vừa cầm kẹo hồ lô.
Thấy Tô Mộ Tịch lấy nhiều kẹo hồ lô như vậy, Hiên Viên Hạo Thành dừng động tác ăn kẹo hồ lô, nóng nảy: “Tịch nhi, Thành nhi ăn không hết nhiều kẹo hồ lô như vậy, nàng lấy nhiều như vậy làm gì?”
“Không phải cho huynh ăn .” Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới yên tâm, ăn nhiều như vậy không sợ biến thành heo nhỏ, mà chỉ là ăn không vô.
Lại mua thật nhiều đồ ăn, Tô Mộ Tịch mới kéo Hiên Viên Hạo Thành đi đến một tiểu viện đơn sơ, tiểu hài tử tốp năm tốp ba chơi bùn cùng nhau. Thấy Tô Mộ Tịch đến đây, đều chạy đến trước mặt nàng kêu Tịch nhi tỷ tỷ Tịch nhi tỷ tỷ. Nhìn thấy kẻ ngốc đại ở một bên, đều tò mò nhìn.
Tô Mộ Tịch cười cười: “Bọn nhỏ, đây là phu quân tương lai của Tịch nhi tỷ tỷ, các em cứ gọi huynh ấy là Hạo Thành ca ca là được.” Một đám tiểu hài tử oai đầu, phu quân là cái gì? Nhưng Tịch nhi tỷ tỷ nói khẳng định là tốt, đều cùng kêu Hiên Viên Hạo Thành ca ca.
Nhưng mà, Hiên Viên Hạo Thành bị lời “phu quân” mà Tô Mộ Tịch nói làm choáng váng, đứng ở một bên há miệng cười ngây ngô. Tịch nhi kêu Thành nhi là phu quân, ngao ngao ~~, Tịch nhi gọi hắn là phu quân … Một đám tiểu bằng hữu thấy kỳ lạ, phu quân của Tịch nhi tỷ tỷ thật quái, không có việc gì ngốc cười cái gì?
Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, theo Tô Mộ Tịch cùng nhau phân thứ mua được đến tay từng tiểu hài tử. Nhìn bọn họ vui vẻ, tâm gợn sóng của Tô Mộ Tịch bình tĩnh rất nhiều, thế giới của đứa nhỏ đơn thuần hơn đại nhân nhiều, bọn họ đáng yêu như Hạo Thành vậy.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn mấy đứa nhỏ ăn vui vẻ, rầu rĩ hỏi: “Tịch nhi, bọn họ không có ăn sao? Vì sao lại ăn hết tất cả như vậy?”
Tô Mộ Tịch kéo tay Hiên Viên Hạo Thành: “Bởi vì bọn họ đói bụng, không có cách nào ăn cơm no, cho dù giờ có thể ăn no cũng sẽ nhớ tới lúc mình không được ăn no. Cho nên, Thành nhi cũng phải ngoan ngoãn ăn, không thể kiêng ăn. Bằng không, tương lai sẽ không được ăn no.” Tô Mộ Tịch vẫn không quên được bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành làm khất cái trên đường. Thu hồi tâm, nhìn bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ này, là cô nhi Hoàng Thượng thu dưỡng làm ám vệ. Chờ bọn họ lớn lên một chút, có thiên phú liền tuyển nhập ám vệ. Ám vệ từ bảy tuổi bắt đầu huấn luyện, đến hai mươi tám tuổi thì được tự do rời đi hoặc lưu lại. Đương nhiên, cũng có trường hợp cá biệt như sư phó Thiển Vũ của nàng. Nếu không có thiên phú thì để cặp vợ chồng nào không có đứa nhỏ thu dưỡng.
Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu trạc ngón tay, thì ra trên đời còn có người đáng thương như vậy, Thành nhi hạnh phúc hơn bọn họ rất nhiều rất nhiều: “Ừ, Thành nhi đã biết…” Về sau hắn sẽ cố gắng học tập cùng Thái Phó, làm người giống phụ hoàng, có thể cho những đứa nhỏ này có nhà.
Hoàng cung, Hiên Viên Vinh Hi nghe xong Tô Thanh Hiệp nói, giận trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Dạ quỳ gối một bên, dùng sức hất hết tấu chương trên bàn xuống mặt đất: “Giỏi, giỏi, thật sự là đứa con ngoan của trẫm, ngươi thật đúng là giỏi, dám làm chuyện bực này.” Ngoài miệng mặc dù mắng, trong lòng Hiên Viên Vinh Hi lại nói không nên lời là tư vị gì, kế hoạch của Tịch nhi hắn biết một ít. Lúc thật sự xảy ra vẫn nhịn không được thất vọng, dược kia, chỉ cần ngươi không động tâm tư sẽ không dùng được…
Hiên Viên Hạo Dạ chỉ có thể cúi đầu quỳ , có khổ nói không được, định lực của hắn từ lúc nào không tốt như vậy? Tô Mộ Tuyết quả thật không tồi, nhưng chưa tới mức hắn cầm giữ không được. Trà hắn uống khẳng định là có vấn đề , vì sao Thái y không tra ra được cái gì? Nhất định là do Cận Băng Tâm ở bên ngoài đã thu thập sạch sẽ . Hiên Viên Hạo Dạ nắm chặt tay, tính hết thảy lên đầu Tô Mộ Tuyết, nín thở ra tiếng: “Phụ hoàng, con