
chiếu hậu, thấy An Dương đang cười rũ rượi ở băng ghế sau.
Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì về vẻ lúng
túng của anh chàng đẹp trai tên Vĩ, kìm nén hồi lâu, không kiềm chế nổi nữa cô
lại dặn dò: "Anh đẹp trai ơi, nói cho anh biết một thông tin không đến nỗi
quá tệ này nhé!".
Vĩ ung dung nắm vững vô lăng, thoải mái buông một câu:
"Quý cô cứ nói".
"Từ nhỏ, hễ đi ô tô con là em lại bị
say...", Nguyệt Nguyệt khẽ liếc trộm một cái về phía chàng trai đang ngồi
bên cạnh, thấy anh ta mặt mũi hiền lành, không có vẻ dữ tợn như Trâu Tướng
Quân, mới mạnh dạn hơn, "Làm thế nào bây giờ?". Nguyệt Nguyệt là con
gái trong một gia đình bố mẹ thuộc tầng lớp công nhân, cứ là xe bốn bánh, bốn
chỗ ngồi thì đều được cô gọi chung là ô tô con hết.
An Dương thấy tình yêu xe sâu sắc của Vĩ phải hứng
chịu một cách gọi xe chung chung như vậy liền cười thầm trong bụng.
"Vậy anh sẽ lái chậm một chút, kỹ thuật của anh
rất điêu luyện, sẽ không bị say đâu." Nói tới kỹ thuật lái xe, tinh thần
của Vĩ đã trở nên hứng khởi hơn.
"Nhưng, em vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt, có thể mở
cửa kính ra một chút được không?"
Lúc đó, chiếc Porsche của Trâu Tướng Quân rú còi inh
ỏi vượt qua chiếc Continental.
Vĩ rất thích những chuyện kích động, trước giờ khi
lái xe thường mở nên ngông cuồng, không chấp nhận việc bị người khác vượt qua
trước mặt. Thêm vào đó, chiếc Continental này vốn được anh quý như châu như
ngọc, sao có thể để dòng xe khác vượt mặt được chứ? Hôm nay trên xe chở phái
đẹp, cần giữ ấn tượng cơ bản của một quân tử, vì vậy anh cố gắng lái chậm một
chút. Nhưng chiếc Porsche bé nhỏ của Trâu Tướng Quân lại lẳng lặng vượt mặt,
trong chốc lát, hào khí bốc lên ngùn ngụt, anh đạp mạnh chân ga, bắt đầu cho
xe lao nhanh vun vút, đồng thời cũng không quên cô gái bé nhỏ lúc nãy vừa yêu
cầu mở cửa xe cho thoáng khí, anh tiện tay ấn nút, toàn bộ nóc xe lập tức mở
ra, trở thành một chiếc xe mui trần.
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc thất sắc, ôm mặt hét lên thất
thanh: "Áaaa... Không xong rồi! Nóc xe bị lật ngược rồi... Xe sắp bị rời
ra rồi.., Cứu tôi với.
Vĩ phải hứng chịu một cú kích thích lớn, run rẩy.
Đúng chín giờ bốn mươi phút, ba chiếc siêu xe đồng
thời lượn vòng trên con đường dẫn vào khu vực ngoại thành vắng tanh không một
bóng người. Xe của Vĩ còn chưa dừng hẳn, Nguyệt Nguyệt đã cuộn người lăn xuống,
vịn tay vào bánh xe, ngồi thụp xuống đất "ọe ọe" nôn thốc nôn tháo,
toàn bộ ba chiếc bánh bao nhân rau của bữa sáng đều bị đưa hết ra ngoài. Cô nôn
thốc tháo tới nỗi anh chàng Vĩ đẹp trai nhìn thấy cũng phải ghê rợn hãi hùng.
Đến chân núi, xe được đậu ngay ngắn trong bãi, mọi
người an ủi vỗ về nhân vật đang giận dữ tới nỗi dựng ngược cả tóc gáy lên và
đang hết sức kinh hãi là Nguyệt Nguyệt hồi lâu, cô mới có thể gắng gượng điều
khiển đôi chân đang lảo đảo, miễn cưỡng đứng lên đi tiếp. Nhưng không ai tới an
ủi anh chàng đẹp trai tên Vĩ - chủ nhân của chiếc xe có lốp dính đầy bánh bao
nhân rau kia.
Khi chạm vào xe, Vĩ như một người bị bỏ bùa mê, không
thể nào khống chế nổi cảm xúc, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, hồn phách của
anh lập tức lại trở về với cơ thể, khôi phục lại trạng thái vốn có. Thấy Nguyệt
Nguyệt bị kinh hãi quá độ, anh cũng cảm thấy tự ti, sau khi đảm nhận trọng
trách mang vác một phần hành lý của đoàn, anh còn chủ động cõng Nguyệt Nguyệt
nữa.
Nguyệt Nguyệt nôn đầy ra xe của người ta, thầm nhủ
đến khi đem trả xe mà bị phạt tiền thì biết làm thế nào. Thấy Vĩ không hề giận
dữ, trong lòng cô vừa xấu hổ vừa vui mừng, áp sát mặt lên lưng anh chàng Vĩ
đẹp trai, thật kỳ lạ, khuôn mặt cô lại đỏ lựng lên.
Thành phố B được coi là một đồng bằng bé nhỏ, xung
quanh chỉ có vài ngọn núi thấp. Còn ngọn núi trước mặt này lại cao lớn, sừng
sững đến tận mây xanh, kết thành một khối lớn đen sì, sâu thẳm, vô cùng uy
nghiêm hùng vĩ.
Hỏi Trâu Tướng Quân, mới biết bọn họ đã ra khỏi thành
phố, đang ở trong địa phận của thành phố Trương Gia Khẩu.
"Mọi người chăm sóc lẫn nhau theo từng đôi, trong
núi có thể có thú dữ, cần đặc biệt chú ý nhất là những con rắn và côn trùng có
độc", vẻ mặt của Trâu Tướng Quân nghiêm nghị, giọng nói trầm âm, liếc nhìn
đồng hồ, anh tiếp lời, "Bây giờ là mười hai giờ trưa, ở lưng chừng núi mới
có nguồn nước và bãi đất trống, chúng ta phải đi liền một mạch tới đó trước
khi trời tối để dựng lều, cắm trại, mới có thể bảo đảm an toàn. Giữa đường
không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Không ai được phép kêu mệt làm lung lay
ý chí của mọi người! Mấy cô gái cần có sự chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng
đấy!".
"Bọn em đều chuẩn bị xong rồi, cái gì chúng em
cũng chuẩn bị tốt hết rồi!", Như Như nói.
"Để giữ sức, các cô gái không cần mang vác thêm
hành lý, hãy bỏ tất cả những đồ mà mọi người đã chuẩn bị lại trong xe. Trang
bị để leo núi và dựng trại, anh đều chuẩn bị đầy đủ ở đây rồi", Trâu
Tướng Quân nói.
"Thật thế ư? Oa, chú đẹp trai thật chu đáo và cẩn
thận quá! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Như Như hét lên ba lần vạn tuế,
vứt ba lô trên vai vào xe, sau đó hồn nhiên chạy