
i ghế sô pha, ngồi
xuống, bắt đầu nói chuyện với Đội trưởng Mã.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng đẩy cô gái phục vụ
mình ban nãy ra, đích thân rót rượu cho mấy đại mỹ nữ vừa tới, điệu bộ, lời
nói hết sức ân cần: "Uyển Như, sao không thấy Vĩ thiếu gia tới? Chẳng
phải đã dặn em đưa cậu ấy cùng tới sao?".
Nguyệt Nguyệt vốn đã mềm nhũn như đống bùn, vừa nghe
thấy tên của người trong mộng, lập tức mắt sáng như sao, chăm chú nhìn cô gái
có tên gọi Uyển Như đó. Trong đôi mắt hiện rõ ý nghĩ '"muốn ăn sống nuốt
tươi, uống máu của người này". Ngụy Nhất lập tức đoán ra, đó chính là tình
địch của Nguyệt Nguyệt, cô bèn lặng lẽ đánh giá đối phương. Cô gái đó có cái
tên thật đẹp, dung mạo, khí chất càng thể hiện rõ là một nhân tài trong muôn
nghìn con người bình thường. Ngụy Nhất nhìn cô gái Uyển Như cao quý nho nhã,
lại nhìn sang cô bạn Nguyệt Nguyệt đang lảo đảo nghiêng ngả, thầm lắc đầu.
Đại mỹ nữ Uyển Như che miệng khẽ cười, một chiếc đồng
hổ hàng hiệu nhỏ xinh khẽ chuyển động trên cổ tay trắng trẻo nõn nà, "Anh
ta đến rồi đấy, đang ờ ngoài cửa, nghe điện thoại xong sẽ vào. Cái tên tiểu tử
đó, ngày nào cũng bận muốn chết, đâu có được như mấy anh đây, được phúc tinh
chiếu rọi, đầu thai đã được rơi vào chỗ giàu sang nhàn hạ!". Mấy người
đàn ông có tuổi cũng chẳng thèm để ý tới những câu nói giận dữ, châm chọc đó,
họ cùng cười cho qua chuyện.
Ánh mắt của Nguyệt Nguyệt quá sắc lạnh, Uyển Như có
lẽ đã cảm nhận được điều đó, cô lại đưa mắt liếc về phía hai người bọn họ một
lần nữa. Lần này cô quan sát kỹ hơn một chút, cô ngắm nghía Nguyệt Nguyệt một
lượt từ đầu tới chân rồi lại nhìn sang Ngụy Nhất, cũng xem xét thật kỹ những
đường nét trên khuôn mặt cô.
Nguyệt Nguyệt loạng choạng tiến lên phía trước, không
rõ có ý đồ gì, Ngụy Nhất cố gắng kéo bạn lại. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở,
một chàng trai cao lớn bước vào, bộ âu phục màu nhạt, giày da bóng lộn không
chút bụi đất, không đeo cà vạt, áo sơ mi mở hai hàng cúc cổ. Biểu hiện lôi thôi
lếch thêch, không phải Vĩ thì còn là ai nữa.
Ngụy Nhất lập tức cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình
đang run rẩy dữ dội.
Trong phòng đông người, ánh đèn mờ ảo, Vĩ vừa bước
vào, còn chưa kịp chú ý tới hai người bọn Nguyệt Nguyệt đang đứng trước cửa nhà
vệ sinh. Anh đi thẳng tới trước mặt vị hôn thê, nét mặt tươi cười, một tay vòng
qua eo Uyển Như một cách thành thục mà không thất lễ, điềm đạm tự nhiên chào
hỏi Đội trưởng Mã.
Đôi mắt của Nguyệt Nguyệt lập tức dính chặt vào bàn ky
lộ xương trên eo Uyển Như của Vĩ, ngọn lửa giận dữ bốc lên ngùn ngụt, Cô bỗng
đẩy mạnh Ngụy Nhất ra, xông thẳng về phía trước, sải vài bước là tới trước mặt
Vĩ, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc, nói: "Thật trùng hợp quá,
Vĩ thiếu gia!", sau đó nhìn về phía Uyển Như, cười hì hì nói: "Giới
thiệu một chút đi chứ! Vị này là?".
Ngụy Nhất muốn lao tới nhắc nhở Nguyệt Nguyệt, khuôn
mặt đang cười của cậu ấy trông thật đáng thương.
Vĩ không ngờ Nguyệt Nguyệt cũng có mặt ở đây, nhất
thời vừa kinh ngạc vừa lúng túng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Ngụy Nhất cũng
đứng ở phía xa xa, đang nhìn mình đầy căm hận. Anh nuốt nước bọt, cố ra vẻ
bình tĩnh, cười gượng: "Xin chào, Nguyệt Nguyệt, sao muộn thế này mà vẫn
chưa về trường? Còn dẫn cả cô em Nhất Nhất cùng đi chơi nữa, nếu để ông thiên
lôi nhà đó biết được, chắc chắn sẽ tặng cho em một trận sấm sét đấy!".
Nguyệt Nguyệt không hài lòng với câu trả lời vòng vo
của anh, quyết không buông tha, ngón tay vẫn chỉ về phía Uyển Như, lặp lại câu
hỏi cũ: "Vị này là?".
Uyển Như là thiên kim tiểu thư, thân phận cao quý, làm
sao chịu nổi sự sỉ nhục này, trong lòng thầm hỏi không biết đó là đứa phong lưu
con cái nhà ai mà dám ra mặt như vậy, trong lòng bực bội, hằn học gạt ngón tay
của Nguyệt Nguyệt đang chỉ về phía mình, không ngại phiền phức, nói: "Nói
chuyện thì nói chuyện, đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ như thế! Bỏ tay xuống! Không có
người dạy bảo sao?". Trong khi nói một tay cô lại vòng qua ôm lấy eo Vĩ.
Mấy cô bạn của Uyển Như thấy có xô xát, đều xúm lại.
Biêt làm thế nào khi Nguyệt Nguyệt có men rượu vào,
càng thêm bạo gan, lại cậy có bạn trai ở đó, trong lòng thầm nghĩ Vĩ chắc sẽ
biết phân biệt trắng đen, không còn lo sợ gì nữa, lạnh lùng "hừ" một
tiếng, khẽ nói với Vĩ: "Vĩ, ra ngoài cùng em, em có chuyện muốn nói với
anh".
Vĩ bất đắc dĩ nói: "Chị gái ơi! Chị lại giở cái
trò đó ra làm gì vậy?". Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng thấy Nguyệt
Nguyệt uống tới nỗi đi đứng lảo đảo, anh liền thấy áy náy, muốn đưa tay ra đỡ
lấy cô.
Uyển Như không ngờ người đàn ông tên Vĩ này lại ngông
cuồng như vậy, ngay trước mặt vị hôn thê còn dám dan díu với con hồ li tinh đó.
Cô xấu hổ tới mức nổi giận, giậm chân thình thịch, đôi mắt đỏ ngầu: "Cái
tên họ Trần kia, hôm nay nếu anh dám bước ra khỏi đây, chúng ta sẽ cắt đứt
quan hệ! Đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt, cứ cho cả bố anh tới cũng không
giải quyết được đâu!".
Vĩ quả nhiên đã dừng bước, do dự.
Vĩ cũng đã có những rung động đối với Nguyệt Nguyệt,
hồi đó, anh thích cô bởi sự