Teya Salat
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 8.5.00/10/403 lượt.

t đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy

Tiểu Thất đã được Trâu Tướng Quân đưa về bình yên vô sự, cô rất vui

sướng, hai chị em mừng mừng tủi tủi một hồi rồi cùng nhau ra khỏi

nhà.

Trâu Tướng Quân đã thức trắng đêm, giờ đang rất

buồn ngủ nên cũng không đi làm nữa, đổ vật người xuống giường ngủ

thiếp đi.

Vừa nhắm mắt lại, trong cơn mơ màng lại nghe

thấy tiếng chuông điện thoại, gắng gượng bò dậy, mang theo cả nỗi

bực bội hét vào trong điện thoại:

“A lô! Ai đấy?”.

“Bố của mày đây!” Chính là Bộ Trưởng Trâu, ông

cũng đang hét lên trong điện thoại, “Thằng oắt con kia, cho mày hai mươi

phút, mày bò về nhà ngay cho tao!”. Nói xong, ông liền cúp máy.

Trâu Tướng Quân cảm thấy cơn thịnh nộ của bố

thật khó hiểu, mặc dù không muốn nhưng cũng không dám cãi lại, vật

lộn bò dậy, rồi lại ra khỏi nhà.

Vừa về tới nhà, anh liền cảm thấy bầu không

khí thật khác lại, đám người làm ai nấy đều cúi đầu nhìn xuống,

rón rén không dám cử động mạnh. Sắc mặc bố tối sầm, lồng ngực

không ngừng phập phồng nhô lên hạ xuống, có thể thấy rõ rằng lúc

này ông đang rất tức giận. Bà La Anh ngồi cạnh Bộ trưởng Trâu, đôi môi

mím chặt, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân hắng giọng vài cái rồi tiến

đến, hạ thấp giọng hỏi: “Bố, có chuyện gì vậy?”.

Đôi mắt sáng uy nghiêm không kém gì Trâu Tướng

Quân của Bộ trưởng Trâu quắc lên, nhìn chằm chằm vào con trai, bất

ngờ đập cả tập tài liệu vào mặt Trâu Tướng Quân cùng với đó là

tiếng quát đầy thịnh nộ: “Mày là đồ không khá lên được! Mày hãy xem

những việc hay ho mà mày đã làm đi!”.

Bà La Anh sợ đến nỗi đứng bật dậy, không ngờ

chồng mình mới bắt đầu đã ra tay rồi, vội vàng ôm lấy ngực chồng,

giúp ông dịu bớt cơn giận, ngoài miệng lại nói đỡ cho con trai: “Ông

đừng tức giận nữa, đừng tức giận nữa! Tức giận sẽ ảnh hưởng tới

sức khỏe, thằng Quân còn trẻ người non dạ, khó tránh khỏi…”.

“Nó còn trẻ sao? Ba mươi tuổi đầu rồi! Bà vẫn

coi nó như trẻ con suốt ngày nghịch ngợm bùn bất trong vườn nhà

trước đây sao? Đàn ông ba mươi tuổi đã được coi là trưởng thành rồi,

cũng phải có trách nhiệm về những hành vi của mình chứ! Tất cả

đều tại bà! Tại bà suốt ngày nuông chiều, dù nó có chọc thủng một

lỗ trên trời thì bà cũng nói đỡ cho nó… Bà, hai mẹ con bà đều

khiến tôi đau đầu! Hự hự… khiến tôi tức chết đi được!” Cơn giận dữ

bốc lên, Bộ trưởng Trâu khó có thể bình tâm lại được, lên cơn ho dữ

dội. Bà La Anh vội vàng đưa đến cho ông cốc trà.

Đầu óc Trâu Tướng Quân như được phủ một lớp

sương mù dày đặc, anh cầm tập tài liệu đọc lướt, nét mặt cũng lập

tức sa sầm. Đây là một bài viết được tải xuống từ trên mạng, tác

giả nghe rất lạ nhưn cách hành văn lại tương đối sắc sảo, đề mục

lớn, ngay từ đầu bài viết đã trích dẫn câu mà Trâu Tướng Quân nói

đêm qua “Thang Cương cũng chẳng là gì trong con mắt của Trâu Tướng Quân

này đâu”, chỉ có điều, hai chữ “Thang Cương” được thay bằng bốn chữ

“Bí thư Đảng ủy”. Mặc dù đều cùng là một người nhưng khi gắn chức

danh vào đã khiến người phát ngôn ra câu nói đó trở nên ngông cuồng

ngạo mạng hơn nhiều. Một bài viết dài tới hàng nghìn chữ, thuật

lại một lượt câu chuyện đã xảy ra đêm qua tại Chí Tôn với lời lẽ

quá khích, đến đoạn cuối cùng lên bổng xuống trầm, lòng đầy căm

phẫn, mũi dùi cứ chĩa thẳng vào Trâu Tướng Quân. Sức ảnh hưởng của

bài viết này trên mạng là rất lớn, chỉ trong vòng một đêm đã có

tới hàng vạn bình luận của độc giả, có độc giả còn tìm kiếm

những thông tin khác liên quan tới Trâu Tướng Quân, phát hiện ra anh

chính là con trai của một vị bộ trưởng nào đó của chính phủ.

Trâu Tướng Quân bóp chặt bài viết nửa hư cấu

nửa sự thật này, tức đến nổi run cả người, gân xanh nổi đầy trên

cánh tay, anh đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đừng để con tìm thấy kẻ nào đã viết bài này!”.

“Mày tìm ra rồi thì mày sẽ làm gì người ta

hả? Mày tìm ra rồi thì mày còn muốn làm gì nữa? Muốn giết người

diệt khẩu hay sao hả? Mày… mày đúng là đồ nghịch tử chẳng ra gì!

Trước đây mày chơi bời phóng túng như thế nào, tao cũng đều giả ngây

giả ngô bỏ qua, bây giờ đủ lông đủ cánh, đủ bản lĩnh rồi hả? Còn

học đòi theo thói giật mũ, nổi cơn thịnh nộ để nổi tiếng hả? Mày,

mày xem xem mày đã làm được những việc gì? Đánh nhau, dùng vũ lực,

đánh đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy, coi thường quan chức… tất

cả chỉ vì đàn bà. Người phụ nữ tối hôm qua là ai? Chẳng phải là

mày vừa lấy một cô sinh viên mà mày rất trân trọng hay sao? Lại chán

rồi chứ gì? Không bằng hoa dại ngoài đường chứ gì? Tao… sao tao lại

nuôi dưỡng một đứa ăn hại như máy nhỉ? Lần trước, mày đánh Đội

trưởng Mã, tao đã nói như thế nào với mày? Bây giờ đang là thời

điểm quan trọng, thời điểm quan trọng, không cầu xin mày có đóng góp

gì cả, chỉ bảo mày an phận một chút, khiêm nhường một chút! Tất cả

những lời tao nói, mày đều để ngoài tai hết hay sao? Mày có thật sự

mở mắt ra không hả? Những việc mày làm có ảnh hưởng lớn đối với

tao như thế nào, mày có biết không? Mày mới lên ba thôi sao? Hả? Sao

lại không biết nặng nhẹ gì thế? Được