
thế này trước con mắt của người
ngoài thì thật mất mặt, chị gái như thế, em gái cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Ngụy Nhất xấu hổ liếc nhìn Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân trợn mắt lên, nói: "Đồ ngốc, cô đang nghĩ gì vậy hả! Mau
kéo cô ta ra!".
Ngụy Nhất đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau khi đã xác định rằng anh ta
đang nói với mình liền bĩu môi một cái với vẻ bất mãn nhưng không dám đáp trả,
cố gắng dìu chị gái về phòng.
Ngụy Nhất bật điều hòa lên, giúp chị lau rửa sạch sẽ và thay quần áo ngủ xong
rồi định quay về phòng mình. Còn chưa bước được hai bước, Ngụy Trích Tiên đã
lật người nôn thốc nôn tháo đến nỗi nước mắt nước mũi trộn lẫn với nhau rơi
xuống. Thấy dáng vẻ mệt mỏi khó chịu của chị, Ngụy Nhất động lòng, sau khi dọn
dẹp sạch sẽ, cô ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng vỗ lưng chị. Cũng giống như
trong ký ức, khi còn nhỏ, mẹ vẫn trìu mến vỗ lưng, ru cô vào giấc ngủ. Giống y
như vậy.
Ngụy Trích Tiên vẫn lảm nhảm gọi mãi tên của Trâu Tướng Quân, giọng nói càng
lúc càng trở nên yêu ớt, dần dần cũng thôi khóc lóc kêu gào, chìm sâu vào giấc
ngủ.
Ngụy Nhất nhẹ nhàng khép cửa phòng Ngụy Trích Tiên lại, nhìn xuống thấy phía
dưới không một bóng người, cửa phòng khách vẫn mở, nhủ thầm chắc Trâu Tướng
Quân đã về rồi.
Cô đóng cửa phòng khách lại rồi trở về phòng mình. Vừa bước vào cửa chợt nhìn
thấy một tên con trai mình trần như nhộng, nửa dưới quấn khăn tắm đang ngồi
trên giường dùng khăn bông lau khô tóc. Không những thế, cơ thể cường tráng của
anh ta khi ngồi trên chiếc giường của cô khiến nó trở nên vô cùng nhỏ bé, dường
như đang phải oằn mình chịu đựng sức nặng đó. Dù rằng không nhìn rõ mặt nhưng
điệu bộ uể oải ấy cũng khêu gợi đến nỗi khiến người ta không dám nhìn trực
diện.
Ngụy Nhất không kịp đề phòng, cú giật mình đó quả là không nhẹ. Sau khi hét lên
thất thanh, cô lập tức dùng hai tay bịt mắt lại.
"Đêm hôm khuya khoắt kêu cái gì hả?", nói xong chiếc khăn bông trên
đầu được gỡ xuống, lộ rõ khuôn mặt đầy ngạo mạn của Trâu Tướng Quân. Anh ta
đứng dậy, tiến về phía Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất đứng ngây người ra, không biết tại sao anh ta lại vào được phòng
mình, còn cởi hết quần áo ra nữa... Cô bước lùi về phía góc tường, khuỵu chân
xuống, bịt hai mắt lại, sau khi tâm trí kịp phục hồi, cô lại hét toáng lên, âm
thanh còn chói tai hơn cả tiếng thét ban nãy: "A a a! Anh muốn làm gì? Anh
muốn làm gì? Vào phòng tôi làm gì?".
Trâu Tướng Quân cảm thấy hành động của kẻ ngốc quả thật khác thường. Những cô
gái khác khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, ai mà không uốn éo lả lướt về phía
giường. Thấy cô bé ngốc nghếch này sợ đến nỗi run cầm cập, Trâu Tướng Quân bỗng
cảm thấy vô cùng phấn khích, liền bật cười sảng khoái. Điệu cười của anh ta
hoàn toàn không giống với Tô Thích. Nụ cười của Tô Thích lúc nào cũng nhẹ
nhàng, dịu dàng khiến người ta ngỡ làn gió xuân, còn nụ cười của chàng trai
trước mặt kia, cứ như vọng lên từ chín tầng địa ngục, vô cùng nguy hiểm, quỷ
quái.
Toàn thân Ngụy Nhất nổi cả da gà.
Trâu Tướng Quân chậm rãi nhả từng chữ: "Đêm khuya thanh vắng, tôi đến
phòng của cô, cô nói xem, tôi muốn làm gì nào?".
Trâu Tướng Quân tiến gần đến trước mặt Ngụy Nhất rồi dừng lại, ra vẻ chế giễu.
Ngụy Nhất lén nhìn qua kẽ ngón tay, chỉ thấy hai bắp chân rắn chắc màu nâu bóng
đang đứng sừng sững phía trước. Đôi bàn chân to đùng đang xỏ vào đôi dép lê đi
trong nhà màu hồng phấn của cô nhưng căn bản là không nhét vào nổi, thậm chí
chỉ mấy đầu ngón chân.
Ngụy Nhất vừa tức vừa sợ, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô tự nhủ, Trâu
Tướng Quân chắc đã uống say rồi tự cảm thấy một cô gái con nhà gia giáo, gặp
phải tình huống này, cần phải nghiêm khắc cảnh cáo tên yêu tặc say khướt đó.
Vậy là sau khi vắt óc suy nghĩ một hồi, đã nghĩ ra một từ tiêu biểu mà lại
không mang tính khiêu khích nhất nhưng khi phát ra khỏi cổ họng của Ngụy Nhất,
nó vẫn mang một chút tính chất mềm mại.
Ngụy Nhất hét lên: "Lưu manh!".
Trâu Tướng Quân nhận được lời khen thưởng đó, điệu cười càng trở nên sảng
khoái.
Trâu Tướng Quân cứ đứng yên như vậy, Ngụy Nhất cũng không dám nhúc nhích, cứ
một người đứng một người quỳ trước mặt nhau như vậy. Ngụy Nhất thậm chí còn cảm
nhận được mùi sữa tắm của cô pha trộn với mùi cơ thể đàn ông, cứ thoang thoảng
trước mặt. Một giọt nước rơi trúng đầu Ngụy Nhất, lạnh thấu tim nhưng cô cũng
không dám đưa tay lên lau.
"Đứng lên", một mệnh lệnh kiên quyết vang lên, "Không có hứng
với cô".
Nói xong, đôi bắp chân màu nâu bóng đi về phía ngược lại. Lúc bây giờ Ngụy Nhất
mới thở phào một tiếng, khẽ khàng bỏ bàn tay đang che mặt ra. Liếc mắt về phía
kẻ xâm phạm một cái theo bản năng, cô lập tức lại hét lên thất thanh - người
đàn ông kia đang đứng quay lưng về phía cô, đã bỏ khăn tắm quấn quanh người
xuống. Ngụy Nhất vừa hay bắt gặp phần cơ thế săn chắc vạm vỡ không một mảnh vải
che thân của anh ta.
"Lại kêu la cái gì hả! Đúng là đồ ẩm ĩ!" Kẻ thích khoe da thịt kia
lại không hề cảm thấy hành vi của mình có chút gì đáng ghét. Dọa một cô gái
ngoan ngoãn sợ hết cả hồn