XtGem Forum catalog
Trường An Nguyệt

Trường An Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322055

Bình chọn: 8.5.00/10/205 lượt.

ầu quỳ trên mặt đất. Nhưng âm thanh ấy, vẫn vô cùng rõ ràng.









“Không ———— “

Ta đau đớn kêu to, nước mắt lại rơi.

Một cái tiếng sấm vang trên đỉnh đầu, đất rung núi chuyển. Toàn bộ thế giới đều xoay tròn, ta choáng váng ngã xuống. Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đá tung, một bóng người vội vã chạy tới. Đôi bàn tay mạnh mẽ kéo ta vào lồng ngực ấm áp.

Không biết qua bao lâu, sấm đã ngừng, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích. Ta mở mắt, trước mặt là một ngọn lửa đỏ rực tỏa hơi ấm, thân thể lạnh ngắt của ta cũng dần dần hồi phục.

Hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc, đôi tay rắn chắc ôm trọn lấy ta. Ta ngây ngẩn.

Thuấn Hoa lập tức phản ứng, đưa tay đẩy ta ra.

Ta lăn lốc đến cạnh hai đống thảo dược, rễ cây sắc bén cào vào người, ta đau đớn rú lên một tiếng quái dị. Không khí xấu hổ quái dị trong phòng lập tức tan thành mây khói.

Ta bật dậy: “Này, sao ngươi phản ứng mãnh liệt thế? Ta đâu có ăn ngươi?”

Thuấn Hoa mặt mày lúc xanh lúc trắng, nhìn có vẻ đáng sợ, trong đôi con ngươi trong suốt chứa đựng một loại cảm xúc kỳ dị. Hắn nhìn thẳng vào ta, ta bị ánh mắt phức tạp kia kềm chặt, không biết phải phản ứng ra sao.

Cửa sổ bị cuồng phong thổi va chạm vào nhau, Thuấn Hoa hồi phục tinh thần, tầm mắt lại hạ xuống. Hắn đứng lên, sửa sang quần áo rồi tão nhã rời đi, coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra.

Ta dõi theo bóng lưng hắn. Lão hồ ly này thật kỳ lạ.

Mưa đã nhỏ dần, nhưng lâu lâu vẫn sẽ có tia chớp xẹt ngang trời. Ta quan sát xung quanh, trên trời mây đen dày đặc, nước sông vẫn cuồn cuồn như sóng biển; dù đã cố gắng che đi vẻ ảm đạm, nhưng những xao động về điềm xấu sắp đến vẫn thật mãnh liệt.

Hôm đó trời tối sớm hơn so với ngày thường.

Thuấn Hoa lão gia không đi ra ăn cơm. Hắn đã lão rồi chứ trẻ trung gì, thế mà hễ dỗi một tý thì lại tuyệt thực, chuyện này thật không biết khiến người khác nên khóc hay cười.

Ta không khách khí một mình ăn nửa con gà, sau đó thỏa mãn vỗ bụng. Trở về phòng, lấy hết kiếm thuật và chú pháp mấy ngày nay học được ra luyện lại một lần, cả người lại đầy mồ hôi.

Nói thật, cả đời này ta chưa bao giờ chăm chỉ như vậy. Nhớ lại trước kia ta tìm mọi cách giả bệnh để khỏi phải học cùng Tiết Hàm, mà hắn cũng dùng mọi chiêu thức để lật tẩy ta. Thế là ta bị phạt, hắn viết chữ ta sẽ mài mực, hắn đọc sách thì ta quạt mát, hắn khát nước ta đi châm trà

Từ con cưng biến thành hầu gái, cha thế mà lại cao hứng, nói: “A Mi mấy ngày nay thật phép tắc, rốt cục giống một tiểu thư khuê các.”

Vớ vẩn!

Ta ra sông lấy nước đổ vào thùng gỗ, sau đó trút bỏ quần áo.

Trên làn da tái nhợt phủ đầy những vết sẹo. Tuy Thuấn Hoa cho ta dùng rất nhiều thuốc tốt nhưng chung quy vẫn còn những đường sáng trắng nhạt. Ngực có một vết sẹo khoảng một tấc, nhìn không quá nổi bật. Ta hiểu đây suýt đã thành vết thương trí mạng.

Thuấn Hoa nói, kiếm gần sát tim.

Kiếm của Tiết Hàm, Băng Nguyệt Điệp mỏng như cánh ve lại sắc bén vô cùng, một kiếm xuất ra như hàng vạn con bướm trắng bay lượn, lá cây rơi xuống, một biến thành hai. Như vậy có thể lệch ư?

Vì sao lại nương tay?

Ta múc một gáo nước lạnh.

Ngoài cửa sổ tia sáng trắng chợt lóe, âm vang nổ ra trên đỉnh đầu, nhất thời đất rung núi chuyển. Chiếc gáo trong tay rơi vào thùng, nước văng tung tóe.

Gió thổi bật cửa sổ đem những hạt mưa hỗn loạn vào trong. Ta vẫn chưa kịp phản ứng thì một tia chớp chói mắt đã nổ ra, kéo theo sau là tiếng sấm thiếu chút đã biến ta thành điếc.

Đây không phải sấm chớp thông thường, đây là thiên lôi!

Đã đến nước này rồi ta mới phản ứng lại, ta quả thật là heo mà!

Lão hồ ly chết tiệt kia sao lại không nói cho ta biết thiên kiếp của hắn sắp tới chứ?!

Ta tùy tay lấy một bộ quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài. Bên ngoài gió thổi cực mạnh, lạnh muốn chết, lại còn mưa đá rơi trên đầu khiến ta đau đến kêu oai oái.

Thuấn Hoa không ở trong phòng. Ta cố sức kêu to tên hắn, nhưng một cơn gió thổi qua đã đem âm thanh của ta đi nơi khác. Người ta sắp đông lại rồi. Ta đội mưa gió đi khắp sân tìm kiếm nhưng lão hồ ly kia không biết đã chui vào góc nào, đến cái bóng cũng không thấy.

Sấm chớp vẫn giáng vào đây, chứng tỏ hắn vẫn chưa bỏ đi. Chớp đã đánh đổ vài cây đại thụ trong sân, ta nếu không tránh kịp chắc giờ này cũng đã thành thịt nướng .

Đúng khi kiên nhẫn sắp hết, ta cảm giác được một hơi thở rất nhẹ, ta ngẩn người, sau đó đi về hướng phòng luyện công của Thuấn Hoa.

Cửa phòng luyện công mở rộng, ta vừa đi vào, một tia chớp đã giáng xuống chân. Ta sợ tới mức lông tơ chổng ngược. Lão hồ ly chết tiệt, thiên kiếp của ngươi thì tự mà chịu đi, đằng này ngươi lại kéo ta vào.

Trong phòng trống rỗng, nội thất hỗn loạn. Ta kêu to: “Hồ ly —— “

Không người trả lời, đành phải sửa lại: “Thuấn Hoa —— “

Một đạo thiên lôi lại giáng xuống, thế là một nửa mái hiên phải vĩnh biệt ta.

Trong cơn thiểm điện chớp nhoáng, ta thấy một màu đỏ chói lọi. Ta kinh ngạc mở lớn miệng, mắt như muốn lọt tròng.

Một con hồ ly lông đỏ đang co rúm ngay góc tường,