
guyên, dưới trướng Quách Tử Nghi[1'>. Hắn bảo ta chăm sóc bản thân, bảo ta đợi hắn trở về.
Ta ôm thư tín vào ngực. Bên ngoài mưa to gió lớn, nước mưa theo cơn gió tạt vào căn phòng trống vắng, chút hơi nóng cuối cùng của Trường An cũng đã biến mất. Ta hơi run run, nhưng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tuy rằng ta rất muốn, nhưng ta không thể hồi âm cho Tiết Hàm.
Bởi vì Trường An đã vào tay giặc. Phụ thân
Trường An thất thủ, chúng ta phải ở yên trong nhà, trong không khí đầy áp lực chờ đợi vận mệnh.
Mùa thu Trường An trong trẻo nhưng lạnh lùng suy bại, dải mây màu xám kéo dài bao phủ bầu trời, tiếng chim nhạn cô độc rền rĩ trên đỉnh đầu, dư âm lưu mãi không đi. Kinh đô tàn lụi như một lá cờ uốn thân mình trên nền đất, từng rực rỡ huy hoàng, nhưng hiện tại chỉ là một tấm vải nhuốm bùn, mất đi sắc màu. Vong linh và yêu ma không còn trói buộc tung hoành gây nạn dịch khắp nơi, sự khủng hoảng tột cùng nhanh chóng lan rộng.
Ta trấn tại nhà, vận toàn lực đem những pháp thuật mới lạ mà bản thân còn chưa nắm rõ ra sử dụng, cố hết sức bảo vệ mọi người khỏi những thứ đang quấy rối. Nhưng, thứ huyết tinh tanh tưởi và tội ác đang bao trùm cả tòa thành vẫn ngang nhiên xuất hiện khắp nơi, khiến ta thở cũng không được.
Trong thành đang diễn ra một hồi thanh trừ. An Lộc Sơn giết tất cả người nhà của những quan viên đã theo Hoàng thượng đi lánh nạn, vẫn chưa thỏa mãn, y còn giết cả trưởng công chúa Hoắc Quốc, vương phi và các phò mã để tế linh hồn con trai y – Khánh Tông. Hung ác tàn nhẫn, oán thán ngợp trời, loại thảm khốc này từ trước đến nay chưa nghe qua, có lẽ cũng chưa từng có.
Mà triều thần cung nữ, tất cả đều bị áp giải đến Lạc Dương. Gia đình ta sở dĩ có thể an ổn ở lại trong nhà, cũng bởi vì khi cha ta còn là sứ giả đã có một mối giao hảo với An Lộc Sơn.
Chẳng hề báo trước, rất nhiều binh sĩ xông vào nhà ta, cầm đầu là một người Hồ đang mang thai, chậm rãi cười tiến lại.
Ta và những hạ nhân tránh vào một góc nhỏ ở canh phòng sát vách, nghe người kia dùng loại giọng điệu cao ngạo nói với cha: “Trầm lão đệ, lâu ngày không gặp.”
Cha trấn định lạnh lùng nói: “Bản quan không có gì để nói với nghịch tặc.”
Ta nghe thấy tiếng đao thoát khỏi vỏ, giọng người kia vang lên: “Chậm đã.”
Tim ta nhảy lên tận cổ họng.
An Lộc Sơn nói: “Trầm lão đệ, tính tình của ngươi mười năm cũng chẳng đổi. Nhưng ta thích, kiên cường, thẳng thắn, giống người Hồ chúng ta!”
Cha dứt khoát quay người đi không nhìn hắn.
An Lộc Sơn tự nói với bản thân: “Ôi, đã mười năm qua đi kể từ lúc chúng ta uống rượu tâm tình bên lửa trại. Ngươi vẫn không thay đổi.”
Cha không thể làm ngơ, nói: “Nhưng ngươi đã thay đổi.”
An Lộc Sơn cười: “Thay đổi là tiến bộ, đạo lý ấy không phải lão đệ đã dạy ta?”
Cha tức giận đến rít gào: “Giẫm lên giang sơn của ta, giết hại dân chúng của ta. Ngươi đã từ người biến thành súc sinh!”
Người bên cạnh An Lộc Sơn lập tức xông đến, rút gươm chém về phía cha. Ta kinh hoảng kêu lên, bà vú bên cạnh nhanh chóng dùng tay che miệng ta.
Cũng may An Lộc Sơn ngăn bọn người kia.
Kiên nhẫn của y sắp hết: “Khí phách thật cứng cỏi quá. Ngay cả gốc mẫu đơn ta tặng cũng bị đem trả trở về.”
Ta kinh ngạc. A Tử?
“Bất quá ngươi cũng biết? Ta cho đi thứ gì, chưa bao giờ lấy lại. Nếu Trầm lão đệ đã khinh thường vứt thứ ấy đi, vậy nó chẳng đáng một đồng.”
Ta kinh hãi, bọn họ làm gì A Tử?
Một thuộc hạ của An Lộc Sơn rất nhanh cho ta câu trả lời: “Tĩnh an vương phủ thời gian trước xảy ra hỏa hoạn, Trầm đại nhân cũng biết?”
Giọng cha run rẩy: “Các ngươi… Cư nhiên…”
Ta chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo truyền đến từ dưới chân. A Tử ngây thơ hoạt bát, A Tử xinh đẹp nhiệt tình. Mắt của ta đã nóng rát từ lúc nào.
Tiếng cười của một văn sĩ chấn động bên tai ta, “Trầm đại nhân, ngươi là người thông minh. Hoàng đế đã không cần các người nữa, vậy nên chạy cho nhanh thôi. Hiện tại Dương quốc cữu và Dương quý phi đều đã làm quỷ ở Mã Ngôi, ngươi còn tử thủ ở Trường An làm gì? Vì cớ gì phải tận trung với kẻ đó như vậy?”
Cha thẳng thắn đáp lại một tiếng: “Phi!”
Bên ngoài cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh như trong này.
Cha mệt mỏi ngồi xuống, “Trong kinh không ít quan viên đều khuất tùng An Lộc Sơn, trở thành ngụy quan.”
Nhưng cha chắc chắn không khuất phục.
Ta hỏi: “Ta nên làm gì đây? Hắn không đạt mục đích, ắt hẳn vẫn tìm đến.”
Cha lắc đầu, vẻ mặt tang thương tiều tụy: “Để cha suy nghĩ, để cha suy nghĩ.”
Hôm đó, cha ở thư phòng suốt đêm. Cứ cách mỗi nửa canh ta lại đến xem người, phía sau vườn trúc ngoài viện, một bóng lưng đã khòm in trên màn cửa. Bóng đen cứ đi qua đi lại, rất lâu, dường như muốn mài đến khi nền nhà nhẵn thín thì thôi.
Sáng ngày thứ hai, khi ta đang giúp nương uống thuốc, quản gia vẻ mặt hớt hải chạy vào. Ta liếc mắt nhìn ông ta, lão hiểu ý nuốt lại lời nói vào trong.
Lão theo ta ra ngoài, nâng tay lau mồ hôi rồi nói: “Nhị tiểu thư, lão gia không chịu ăn uống gì cả.”
“Gì cơ?” Ta vẫn chưa nuốt trôi lời nói kia.
Quản gia âu sầu bảo: “Lão gia bảo người sẽ tiếp tục tuyệt thực.”
Cả người mềm oặt, ta gục mình xuống ch