
khóc của Giản Ninh, hai hàm răng anh nghiến
chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két, lúc này anh chỉ muốn giết
người.
Ngay cả một con chuột cũng sợ, Lý An Thần bị đám bạn bè công nhận là
kẻ có lá gan bé nhất, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Giản Ninh, đáy
lòng anh chợt bùng lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt toàn bộ máu trong người, khiến anh liều mạng xông lên.
Lý An Thần thô bạo đá văng cửa phòng, nắm đấm bay thẳng về phía người đang kiềm chế Giản Ninh. Thành thạo tản đả, vật tự do và các môn võ,
Thẩm Cận không cần tốn nhiều sức đã dùng một tay kìm chặt nắm đấm của Lý An Thần, một chân nhẹ nhàng nhấc lên đạp anh ngã ra đất.
Không hề biết một chút võ công, trước mặt anh ta, Lý An Thần chỉ là
một tên vô dụng, tên vô dụng tự tìm đến cái chết. Ngã lăn ra đất, anh
nhìn Giản Ninh bị giày vò chỉ còn một chiếc quần lót, thân trên trần
trụi, lửa giận xộc thẳng lên não, bất chấp sự đau đớn trên ngực, anh
đứng lên bổ nhào vào người Thẩm Cận.
Thẩm Cận lại đánh ngã anh chỉ bằng một cú đấm.
Lý An Thần cắn răng đứng dậy, Thẩm Cận lại bồi thêm một cú.
Tiếng xô xát làm kinh động đến nhân viên khách sạn, họ vừa chạy tới
cửa đã bị Thẩm Cận đuổi đi, một đám người đứng chặn ở cửa hóng chuyện,
cho đến khi Giám đốc khách sạn chạy tới.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, con trai của thị trưởng thành phố
đánh nhau với Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, tình huống vô cùng xấu,
Giám đốc sai bảo vệ vào can ngăn, mấy người to con nhưng đều e sợ ánh
mắt hung ác của Thẩm Cận, không ai dám tiến lên.
Lý An Thần bò dậy từ mặt đất, miệng phun ra máu: “Đóng cửa lại.”
Đây là cuộc chiến giữa anh và Thẩm Cận, anh biết mình đánh không lại, nhưng cũng không cần người khác giúp đỡ.
Tất cả lui hết ra ngoài, Giám đốc khách sạn chỉ để lại mấy người cao
to lực lưỡng, những người khác đuổi đi hết, ông ta dán tai lên cánh cửa, nghe được âm thanh của nắm đấm và tiếng kêu đau đớn khiến cho lông mày
ông ta nhíu chặt lại, cơ mặt cũng run rẩy.
Không biết lấy sức mạnh từ đâu, sau khi bị trúng hai cú đấm, Lý An Thần vẫn gượng dậy khỏi sàn nhà, sống lưng thẳng băng.
Giản Ninh ngồi trên giường dùng chăn che thân thể, chỉ biết ngây ngốc nhìn, hình tượng đàn ông của Lý An Thần chưa bao giờ được nâng cao như
lúc này.
Nhìn con người cứng rắn đánh mãi không gục, Thẩm Cận căm thù đến
nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm dồn lực nện xuống trán Lý An Thần, một
dòng máu tươi chảy ra, miệng vết thương nứt toác, máu lại càng tuôn
nhiều hơn, chảy xuôi xuống mặt Lý An Thần.
“Lý An Thần!”
Giản Ninh hoàn hồn, tay chân luống cuống túm áo Thẩm Cận, nhưng lại bị anh ta đang trong cơn phẫn nộ đẩy ra.
Nhìn thấy Giản Ninh ngã sấp xuống, Lý An Thần như nổi điên xông lên
bổ nhào vào Thẩm Cận, đấm túi bụi vào người anh ta, bộ dạng điên cuồng
ra sức đấm đá đó khiến người khác nhìn vào mà rợn người!
Bị trúng mấy cú đấm nhưng Thẩm Cận vẫn đánh ngã được Lý An Thần,
những quả đấm nện xuống người anh như mưa rào xối xả. Máu đã nhuộm đỏ
nửa bên mặt của Lý An Thần, cứ tiếp tục thế này, anh không bị Thẩm Cận
đánh chết thì cũng thành tàn phế. Giản Ninh dứt khoát quơ chiếc đèn bàn
bên cạnh đầu giường, không chút do dự đập về phía Thẩm Cận…
Sau một tiếng vang trầm đục, cả thế giới dường như bất động.
Máu chảy xuống từ gáy Thẩm Cận, anh ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt
dữ tợn, đáy mắt trào dâng nỗi vọng đến vô hạn, như thể lần này cô không
phải đánh vỡ đầu anh, mà là đánh vỡ tình cảm của hai người.
Anh đang dùng ánh mắt lên án cô vì người đàn ông khác mà ra tay đánh anh.
Đèn bàn tuột khỏi tay, Giản Ninh bắt đầu run rẩy, cô vừa sợ hãi vừa đau lòng nhìn Thẩm Cận, nói lời xin lỗi trong yên lặng.
Em xin lỗi, Thẩm Cận!
Lý An Thần đứng dậy, thừa cơ đẩy người Thẩm Cận đang bị thương chắn
phía trước Giản Ninh, gằn từng câu từng chữ: “Họ Thẩm, mày sẽ phải trả
giá đắt vì hành động ngày hôm nay!”
Giản Ninh trốn sau lưng Lý An Thần, không dám nhìn Thẩm Cận, trái tim Thẩm Cận đã nguội lạnh, anh sờ sau gáy dính đầy máu, hung hăng trừng
mắt lườm Lý An Thần rồi đi ra khỏi phòng.
Gần như đã mất đi nửa cái mạng, sau khi giải trừ được mối nguy, Lý An Thần mệt mỏi ngồi xuống giường thở phì phò, Giản Ninh ngồi xổm xuống,
nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà. Giám đốc khách sạn nãy giờ vẫn chờ ở
bên ngoài tiến vào, “Lý tổng, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu cho anh rồi.”
“Gọi cấp cứu làm gì, tôi vẫn chưa chết! Xéo đi!” Lý An Thần nổi giận.
“Vâng, vâng…” Giám đốc khách sạn liếc trộm cô gái đang ngồi dưới nền nhà, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Lý An Thần ngồi xổm trước mặt Giản Ninh,
hai ngón tay giữ chặt cằm nhỏ của cô, giận dữ nói: “Khóc, khóc, khóc,
ngoài khóc ra em còn biết làm cái gì! Cô gái ngu ngốc, gặp hoàn cảnh
nguy hiểm cũng không biết tự bảo vệ mình sao?” Nhớ lại hình ảnh cô bị
hắn ta lột trần, trong lòng anh vô cùng căm hận, hận không thể làm thịt
Thẩm Cận.
Hai ngón tay anh giống như gọng kìm siết cằm cô phát đau, anh chưa
bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt dữ dằn như thế, Giản Ninh vốn đã tủi thân
giờ lại càng tủi thân hơn, cô vừa khó