
n tâm đến điều này sao?”.
“ Đương nhiên. Cuối cùng tôi cũng nên biết, rốt cuộc thì tôi đã được gả cho người như thế nào, anh thấy đúng không?”.
“ Nhưng anh không nghĩ bộ dạng của chúng ta lúc này trông giống một đôi vợ chồng”. Anh không để tâm cười cười, ngữ khí cũng rất gian xảo: “ Ít nhất có chút nghĩa vụ mà người làm vợ phải làm, sau khi mất trí nhớ em đã không chịu thực hiện”.
Tất nhiên, cô có thể nghe hiểu được hàm ý nên không khỏi có chút lúng túng nhưng nhanh chóng phản ứng lại ngay: “ Đừng có đánh trống lảng. Anh trả lời vấn đề vừa nãy của tôi trước đi”.
Thái độ kiên quyết của cô khiến Thẩm Trì trầm mặc, anh nhìn cô hết sức chăm chú, đáy mắt màu đen không có cảm xúc, mãi mới nói: “ Buổi tối anh sẽ dẫn em đến một nơi”. Đối với lời Thẩm Trì nói, Thừa Ảnh vừa có phần chờ mong vừa có phần lo sợ. Đợi cho màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bao phủ bởi ánh đèn rực rỡ, anh mới dẫn cô đi, tìm hiểu về một thế giới đèn đỏ xa hoa ngợp trong hơi rượu.
Đó là một thế giới với những cảnh tượng hoàn toàn khác biệt ban ngày. Thậm chí, là cuộc sống về đêm có sự khác biệt rất lớn trong hiểu biết của cô.
Ngay cả sòng bạc ngầm anh cũng dẫn cô tới.
Mà cô thề rằng, mới đêm trước, cô không hề biết ở Hải Vân còn tồn tại một nơi như vậy.
Lộng lẫy toàn người.
Ở đây có đủ loại khách đến đánh bạc, bọn họ khác nhau về giới tính, khác nhau về độ tuổi, khác nhau về màu da, lúc này, tất cả đều tụ tập một chỗ, thỏa thích phung phí vẻ giàu có.
“ Không phải ai cũng có đủ tư cách để vào đây”. Khi Thẩm Trì nói chuyện là lúc anh dẫn cô đứng bên lan can tầng ba, từ nơi này có thể đem toàn bộ sự náo nhiệt của căn phòng nhìn không bỏ sót. “ Mà ở đây thắng thua hay giao dịch không nhất thiết phải bằng tiền”.
“ Còn bằng gì nữa?”. Cô vịn vào tấm lan can chạm trổ, ánh mắt rơi trên người đám khách như đang điên cuồng tập trung đánh cuộc, theo bản năng liền hỏi.
“ Đồ cổ, ngà voi, gỗ quý, tất cả những thứ nhìn thấy hoặc không nhìn thấy được, miễn là em có đủ vốn hoặc giá trị để có thể sử dụng đặt cược”.
Cô ngạc nhiên trước những gì anh nói, đây đều là những điều ngày thường cô chưa từng nghe đến: “ Nghe thật mới lạ”.
Vẻ mặt Thẩm Trì điềm tĩnh nhìn xuống đám người dưới lầu, tiếp tục nói với cô: “Nếu như em không muốn dùng cách đầu cơ trục lợi này để giành lợi ích, thì em vẫn có thể ở đây, dùng thứ có giá trị nhất mà mình nắm trong tay đi trao đổi với người khác thứ mà em muốn đạt được nhất. Đó gọi là giao dịch công bằng, có cho có nhận”.
Cô quay sang nhìn anh: “ Vì vậy, đây là nơi thuộc về anh?”.
Thẩm Trì cũng đưa mắt nhìn cô, gật đầu.
Tất nhiên cô biết, tòa kiến trúc này chẳng qua chỉ là một thế giới khổng lồ dưới lòng đất mà thôi. Đứng ở đây không thể nhìn thấy thế giới trong bóng tối, mỗi phút mỗi giây đều có thể sinh lợi nhuận rất lớn. Thậm chí, không thể đo lường giá trị của các loại giao dịch đó. Còn Thẩm Trì, người đàn ông mà cô kết hôn lại là chúa tể của thế giới khổng lồ kia.
Rõ ràng, cô đang dẫm trên nền đá cẩm thạch sáng bóng vững chắc, nhưng giờ phút này Thừa Ảnh lại thấy hoảng hốt, như bỗng nhiên rơi vào một cái động lớn sâu không đáy.
Ánh đèn chiếu ánh sáng dày đặc từ trên trần xuống, không bỏ sót ngóc ngách nào, soi rõ nhất cử nhất động từng người phía dưới. Cô ngây ngốc nhìn xuống, xung quanh dường như bị bao phủ một đám mây đen không thể chạm vào.
Còn Thẩm Trì?
Trước đó, cô đã quan sát người đàn ông này. Từ đầu đến cuối anh đều duy trì vẻ mặt điềm tĩnh thanh thản, mặc cho dưới lầu ồn ào tiếng người, anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Ngay cả khi anh hướng về phía cô giảng giải, ngữ điệu cũng lãnh đạm và bình tĩnh.
Cô nghe đủ những từ ngữ gây sốc nhưng từ miệng anh nói ra lại bình thường như không mấy quan trọng.
Anh đứng dưới ánh đèn sáng lạn, thậm chí không cần hành động hay nói gì, vô số những giao dịch không thể đếm dược, giá trị không tính được lớn đến mức nào, liền như nước chảy từ tay anh chảy xuống.
Một tay anh kiểm soát toàn bộ huyết mạch các giao dịch ngầm, ung dung thản nhiên rồi lại thay đổi bàn tay mưa gió như chong chóng.
Cô phát hiện mình cho tới bây giờ như chưa từng biết anh.
Chỉ cho tới tối nay, sau khi đi chiêm nghiệm cùng với Thẩm Trì, cô mới như có hiểu biết chân thực đầy đủ về anh.
Ở dưới tầng vẫn đang trình diễn các tiết mục tiêu tiền điên rồ, còn bọn họ đứng ở tầng trệt nhưng lại hết sức yên tĩnh, không có bất kỳ ai đến quấy rầy.
Đương nhiên, Thẩm Trì không có ý định để cô lưu lại lâu trong một môi trường như vậy. Ngay khi anh chuẩn bị dẫn cô rời đi, có người đi lên tầng đứng trước mặt Thẩm Trì, ghé vào tai anh nói nhỏ vài câu.
Thẩm Trì nghe xong hơi gật đầu, nói: “ Tôi biết rồi”.
Người đàn ông đó nhanh chóng bỏ đi nhưng không đi xa, mà đứng canh ở đầu cầu thang.
“ Có việc gì vậy?”. Thừa Ảnh hỏi.
“ Ở trên tầng có mấy người bạn của anh muốn bàn chút việc”. Thẩm Trì nhìn cô, khẽ cười: “ Em có muốn đi cùng với anh không? Nếu không muốn, anh sẽ đưa em về trước”.
Thực ra, cô đã hồi phục lại cú sốc vừa rồi, chỉ là cô cảm thấy đám khói lượn lờ từ tầng dưới bay lên khiến lồng ngực bị hun khó