
i nhà cũ có
kết cấu chặt chẽ, phòng bếp sát cạnh nhau. Ngày bé đi học, cô đứng trong phòng bếp nhà mình có thể nghe thấy âm thanh của nhà hàng xóm bên cạnh.
Trời đã vào tối, nhà nhà ăn cơm.
Đây là hình ảnh bình thường nhất của cuộc sống. Trong thành phố này,
thậm chí trên thế giới này, hàng triệu triệu người đang sống cuộc sống
như thế. Bọn họ bởi có tiền mà phấn chấn, bởi không có tiền mà phiền
não; bởi vì khỏe mạnh mà vui vẻ, bởi vì bệnh tật mà đau khổ.
Hàng ngày, việc bọn họ lo lắng chính là củi gạo dầu muối và sinh lão
bệnh tử, ngay cả khi nhà có đám thì đó cũng chỉ là những cảm xúc hết sức đơn giản.
Bóng tối ở xa xa từ từ buông xuống.
Thừa Ảnh nhoài người trên ban công nhà mình, tỉ mỉ phân biệt mùi vị
thức ăn tối của những căn hộ dưới tầng, mùi thịt kho tàu hòa lẫn trong
không khí thổi tới, khiến cô bỗng cảm thấy thỏa mãn. Cô không thể không
thừa nhận, bản thân chỉ là một người bình thường nhưng lại được gả cho
một người đàn ông không bình thường.
Di động vẫn không vang lên, cô giữ nó trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ
nhắn đi một tin: Em rất mong có được một cuộc sống vợ chồng bình thường, sống trong một ngôi nhà bình thường, chỉ có em và anh, sau giờ tan tầm
chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ, sau đó trở về nấu cơm tối. Giờ
phút này, ở tòa nhà đối diện có một đôi vợ chồng như vậy. Từ xa nhìn họ, em bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị.
Một tin nhắn cảm khái như thế vốn không hi vọng Thẩm Trì sẽ trả lời.
Cho nên cô liền đi nhanh vào nhà lấy chìa khóa và tiền lẻ, xuống tầng đi ăn cơm.
Khi di động rung báo có tin nhắn, Thẩm Trì đang ngồi trong xe nhắm
mắt nghỉ ngơi, rõ ràng nghe thấy âm báo nhưng một lúc lâu người vẫn chưa nhúc nhích. Mãi cho đến khi Trần Nam nói chuyện điện thoại xong với bên kia, anh mới nhắm mắt lãnh đạm, hỏi: “ Thế nào?”.
Trần Nam nghĩ anh vẫn chưa ngủ, liền từ ghế phụ xoay người xuống, trả lời: “ Khắp nơi đều đã cử người ở lại, rất an toàn. Chị dâu vừa mới đi
siêu thị, lúc này hình như ra ngoài ăn cái gì đó”.
Thẩm Trì “ ừ” một tiếng: “ Đi thôi”.
“ Chúng ta quay thẳng về Hải Vân ạ?”.
Thấy Thẩm Trì gật đầu, Trần Nam do dự một chút, cuối cùng vẫn mở
miệng hỏi: “ Vì sao không nói thật với chị ấy? Tối hôm qua mới xảy ra
chuyện, hiện tại chỉ có mình chị ấy chắc chắn sẽ không an toàn, quang
minh chính đại để người lại bảo vệ chị ấy không phải tốt hơn sao?”.
“ Đến bây giờ vẫn chưa biết toán người tối qua rốt cuộc là nhằm vào
ai, nói cho cô ấy nghe, sẽ chỉ khiến cô ấy hoảng sợ. Huống hồ…”. Thẩm
Trì thay đổi tư thế, tựa lưng tránh bả vai bị thương, nghiêng đầu nhìn
hoàng hôn trầm lắng ngoài cửa sổ: “ Dù sao, khả năng lớn mục tiêu chính
là tôi, cô ấy tách ra có lẽ sẽ có lợi hơn”.
Cô nói cô muốn được yên tĩnh, thực tế đó là điều mà anh đã dự tính.
Huống chi, thời gian chỉ là hai ba ngày. Anh mở di động ra, phần đầu tin nhắn không bị xóa, mà phần mới nhất là
Thẩm Trì sau khi xem xong, bỗng nhiên mỉm cười. Mong ước đơn giản biết bao nhiêu vậy mà anh chưa bao giờ cho cô.
Xe đi thẳng không dừng, chạy cả đềm quay về Hải Vân, khi trở lại biệt thự thì trời đã rạng sáng. Người ở Tô Châu báo Thừa Ảnh cũng vừa về đến nhà. Anh tắm rửa xong liền gọi một cuộc điện thoại. Quả nhiên, giọng
của cô rất tỉnh táo, dường như đứng ở nơi trống trải nói chuyện, xung
quanh im lặng khác lạ.
“ Anh tới nơi rồi”. Anh nói.
Cô đáp “ vâng”, thuận miệng nói tiếp: “ Em đang ở trên ban công phơi quần áo”.
“ Buổi tối ăn gì?”.
“ Em tìm một quán ngay gần nhà, ăn tùy tiện vài món, sau đó đi dạo quanh mấy cửa hàng”.
Ở Tô Châu cách xa Hải Vân mấy nghìn km, ánh trăng trong trẻo nhưng
lạnh lùng chiếu lên ban công của tòa nhà kiểu cũ, Thừa Ảnh đang cẩn thận vuốt phẳng những bộ quần áo ướt sũng. Một tay cô cầm di động, động tác
không được thuận tiện, cho nên làm hơi chậm nhưng vẫn không ngắt điện
thoại, cứ như vậy câu được câu chăng nói chuyện phiếm cùng đối phương.
Đề tài trong lời nói hết sức bình thường, làm như chuyện chấn động đêm
trước chưa từng xảy ra. Anh không đề cập tới, cô cũng cố gắng quên đi.
Thời thơ ấu sống trong nhà, cô luôn có một loại cảm giác an toàn quen thuộc, thực sự cô giống như đã ra lệnh cho bản thân quên hết những hình ảnh máu lạnh còn đọng lại. .
Ngày hôm sau, Thừa Ảnh nhàn rỗi không còn việc gì liền đi đến trường
cũ thăm hỏi thầy cô. Vừa lúc vào giờ vận động, trên sân thể dục khắp nơi đều là những đứa trẻ đang đùa nghịch. Bởi vì trời mưa mấy ngày liền,
nhiệt độ không khí đã hạ xuống, nền xi măng vẫn chưa khô hoàn toàn nhưng đám học sinh này vẫn nô đùa quên hết tất cả, đầu đổ đầy mồ hôi.
Cô cảm thấy buồn cười, như nhìn thấy bóng dáng của chính mình ngày
xưa. Cô học xong tiểu học ở đây, sau này lên sơ trung mới chuyển tới ký
túc của trường.
“ Rất giống em ngày bé”. Bất chợt phía sau truyền đến giọng nói.
Thừa Ảnh bị bất ngờ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng bên cạnh
bồn hoa là một thân ảnh cao gầy, ánh mặt trời màu vàng ấm áp chiếu trên
gương mặt quá mức đẹp đẽ của anh ta, trong ánh mắt lóe lên ý cười.
“ Sao anh lại ở đây?”. Cô ngạc nhiên hỏi.
Lâm Liên