
được ở bên tai tiểu thư nói bất cứ chuyện gì linh tinh, đợi lát nữa ta sẽ
sai người đem mũ phượng khăn quàng vai đưa tới đây, ngày mai sáng sớm tiểu thư
liền bái đường thành thân ."
"Dạ, Hoa Quế
biết." Hoa Quế lẩm bẩm, nàng nào có nói cái gì? Nàng nói đều là lời nói
thật a!
"Thư Nguyệt, hôm nay
muội nhất định cực kỳ mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới có thể lực
cùng tinh thần. . . . . ." Lam Thư Nhật đột nhiên trầm mặc xuống, thật sâu
chăm chú nhìn nàng.
"Nhật ca?" Lam
Thư Nguyệt nghi ngờ gọi.
"Không nghĩ tới muội
thật sự phải thành hôn." Hắn thấp giọng lẩm bẩm."Nghĩ đến cho một nam
tử khác cưới muội, trong lòng ta cũng không thư thản."
"Hì hì, một ngày nào
đó, cũng sẽ có một nữ nhân cưới huynh." Lam Thư Nguyệt bật cười.
"Đó là rất chuyện
sau này, hơn nữa còn không giống nhau. . . . . ." Lam Thư Nhật ngừng một
lát, nói sang chuyện khác, "Thư Nguyệt, nếu như muội hiện tại hối hận, ta
còn có thể thay muội làm chủ."
Lam Thư Nguyệt cười nhẹ
một tiếng."Nhật ca, không cần lo lắng cho muội, muội không có hối
hận."
Nàng. . . . . . Không sao
cả, thật.
Đêm khuya một thân một
mình, trên gương mặt Long Nghiêm vẫn lộ vẻ ngạo nghễ bình tĩnh, có vẻ kích cuồng.
Ngắm nhìn khăn lụa trong
tay, trên khăn thêu một gốc hồng mai, điểm một chấm tàn hồng, trông rất sống
động.
Hắn nhắm mắt lại, thu lại
vẻ mặt tràn đầy kích cuồng, nắm chặt khăn lụa trong tay.
Tìm được nàng. . . . . .
Đột nhiên, hắn chợt mở
mắt ra, cảm xúc đã thay đổi, khăn lụa
trong tay nhét trong ngực, con mắt sắc bén quét về phía cửa phòng.
"Long Hoa!" Hắn
nặng nề mở miệng.
"Ha! Vẫn bị phát
hiện." Một giọng hài hước cố ý đè thấp vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị
đẩy ra, một nam tử khí vũ hiên ngang nhảy vào cửa."Đại ca." Long Hoa lên tiếng
chào hỏi, tự động đi đến ghế ngồi xuống.
"Đệ còn dám xuất
hiện." Long Nghiêm liếc xéo hắn.
"Đại ca. . . . . .
Phốc! Ông trời của ta a! Đại ca, trên mặt huynh là chuyện gì xảy ra?" Long Hoa cười to, chỉ vào vết cào trên mặt Long
Nghiêm.
Long Nghiêm lạnh lùng
nhìn chằm chằm hắn."Nếu để cho ta nhìn thấy khóe miệng của đệ cong lên, đệ
biết ta sẽ làm cái gì."
Nụ cười thật to cứng đờ,
Long Hoa vạn phần khó khăn đè xuống khóe miệng, không để cho chúng tố giác,
cũng cố gắng khống chế hai mắt của mình, không muốn lại nhìn đến khuôn mặt làm
cho hắn muốn cười sặc sụa.
Ô ô. . . . . . Thật là
thống khổ đó!
Ho khan một cái,"
Đại ca đã bôi thuốc chưa?"
"Có." Thuốc dán
trong suốt hắn đặc chế, loại này dễ trị thương, đại khái hai đến ba ngày có thể
khỏi hẳn.
"Xem ra ngày mai
thời điểm bái đường, đại ca còn phải trông vào vào gương mặt này. . . . .
." Ô ô, không được, thật buồn cười a!
"Đệ bây giờ trở lại
làm cái gì? Tốt nhất là chết già bên ngoài đi." Long Nghiêm có chút tức
giận nói.
"Đại ca muốn thành
hôn, thân là đệ đệ đây có thể nào không đến chúc ?" Long Hoa đè ép khóe
miệng, âm thanh quái dị quở trách nói.
"Có nhân tiện đi
sang bên Lam Thư Nhật nói tiếng chúc mừng? Ta thấy hắn sẽ rất 『 cao hứng 』 khi nhìn thấy đệ." Long Nghiêm khiêu mi, cố ý
nói.
Long Hoa lúng túng cười
khan hai tiếng.
"Long Hoa, đệ còn
thiếu ta một lời giải thích, người nói muốn cưới Lam gia tiểu thư là đệ, kết quả ta phái người đến Lam gia cầu hôn,
đệ lại trốn không gặp, đệ rốt cuộc đang đùa cái gì?" Long Nghiêm trầm mặt,
lạnh lùng nhìn đệ đệ bất cần đời.
" Đệ không đùa cái
gì, chỉ là người Lam gia đệ muốn kết hôn cũng không phải là Lam Thư
Nguyệt."
"Lam gia chỉ có Lam
Thư Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay, không có nữ nhi khác. . . . . . Long
Nghiêm ngẩn ra, nhìn chằm chằm hắn."Là Lam Thư Nhật?"
"Là Lam Thư
Nhật." Long Hoa không chối gật đầu, khó có được khuôn mặt nghiêm túc nhìn
huynh trưởng."Đại ca, coi như huynh phản đối cũng không được, đệ sẽ không.
. . . . ."
"Chuyện không liên
quan đến ta." Long Nghiêm cắt đứt lời hắn.
"A?" Long Hoa
ngây cả người."Đại ca không phản đối?"
"Đó là tự do của đệ,
chuyện có liên quan gì tới ta?" Long
Nghiêm không hiểu nhìn hắn.
A, đúng, Long Hoa thiếu
chút nữa đã quên tính tình đại ca này rồi, cái loại cá tính đó quá mức siêu
thoát thế tục, người không biết nói đại ca
"Duy
ngã độc tôn"** ,
"Ngạo mạn vô lễ" , nhưng hắn cũng không can thiệp, hoặc phản đối bất
kỳ quyết định của người khác, hắn nói đó là tự do của một người, dĩ nhiên, hậu
quả cũng phải do mình phụ trách.
**người quá tự phụ
"Ta chỉ không biết
đệ có long dương chi phích**, có
chút kinh ngạc thôi."
**cũng mang nghĩa là gay
giống ‘đoạn tay áo chi phích’
" Đệ không có long
dương chi phích, chỉ có hắn."
Long Nghiêm khiêu mi, đó
chính là long dương chi phích rồi, không phải sao?"Nhưng là hắn thoạt
nhìn rất ghét đệ, ngay cả nói hận chết đệ cũng không khoa trương."
"Hắn không phải là
hận đệ, hắn chẳng qua là ghen." Long
Hoa đắc ý nói.
Long Nghiêm cau
mày."Ghen?"
"Hắn cho rằng đệ
muốn cầu hôn muội muội sinh đôi của hắn, cho nên hắn ghen."
"Ý của đệ là hai
người lưỡng tình tương duyệt?"
"Nha. . . . .
." Long Hoa cứng họng."Hắn tương đối. . . . . . K