
g sao chứ?"
"Meo ô." Không
có sao không có sao.
"Tiểu thư?" Lúc
này, Phù Dung mang theo mấy tên gia đinh đi lên, nhìn thấy Lam Thư Nguyệt chật
vật, kêu lên, xông lên trước."Đã xảy ra chuyện gì?"
A Dương nhìn thấy bàn tay
trên đất cùng vết máu, trong bụng lo lắng.
"Mau đưa tiểu thư về
trang." Hắn lập tức nói, tiến lên đem Lam Thư Nguyệt suy yếu ôm lấy.
"Chờ , chờ một chút,
ta. . . . . ." Lam Thư Nguyệt lo lắng ngăn cản.
"Không được, tiểu
thư, chúng ta phải lập tức trở về trang, sắc mặt nàng thật là khó nhìn, phải nhanh mời đại phu xem một chút
mới được!" Phù Dung thúc giục A Dương vội vàng rời đi. Nếu vạn nhất tiểu
thư có chuyện gì, nàng cho dù chết một ngàn một vạn lần đều không luyến tiếc.
"Ta. . . . . ."
Lam Thư Nguyệt vô lực ngăn cản, liên tiếp xuyên thấu qua vai A Dương , nhìn về
kia gốc cây mai, người kia. . . . . .
Yếu ớt nhắm mắt lại, nàng nặng nề ngất đi.
Nam tử trở lại, nhìn
không có một bóng người dưới tàng cây mai, khăn lụa thấm ướt nắm chặt ở trong tay, đáy mắt thoáng qua một tia kích cuồng**.
**kích: kích động, cuồng:
mãnh liệt
Vết máu, bàn tay chặt đứt
cùng với khăn lụa trong tay, khắp nơi nói cho hắn biết đây không phải là một
giấc mộng, hắn thật sự thấy một
cô nương tựa như tiên tử bay vào trong lòng hắn, nhưng cũng ở nháy mắt mất đi
bóng dáng của nàng.
"Đại ca, huynh làm
sao vậy?" Nam tử đồng bạn còn đi theo tới đây, nhìn thấy hắn thất thần mà
đứng, không nhịn được hỏi.
Hắn phục hồi lại tinh
thần, nhìn chung quanh vườn mai, thở dài dằng dặc.
"Chúng ta định cư ở
Ma thành đi!" Hắn nhất định phải tìm được cô nương kia.
Hai năm sau
Lại một mùa rét đậm, chỉ
sau mấy ngày tuyết nhẹ nhàng, nắng ấm lộ ra sau những đám mây, toả ra khắp nơi
trên ngân trang, phản xạ ra bạch quang chói mắt.
Đường cái, trên nóc nhà
các hộ gia đình tuyết đọng dầy cộm nặng nề, ánh mặt trời chiếu vào,
tuyết tan thành nước, chậm rãi dọc theo mái hiên nhỏ xuống. Theo một hàng dài
nóc nhà phản xạ bạch quang đi đến, tiến vào bên trong Lam trang, trên cành mai trắng nở rộ, theo gió truyền
đến hương mai thanh nhã động lòng người.
Mai là loại hoa Lam gia
tiểu thư thích nhất, vì vậy Lam lão gia thương yêu nữ nhi, ở
chung quanh "Tú khinh lâu" của nàng khắp nơi đều trồng mai, trong đó
mai trắng là nhiều nhất.
Lam Thư Nguyệt tay trái
chống cằm, tay phải khẽ vuốt ve lưng tròn trịa co rúc ở trên đùi nàng khò khè
ngủ, một đôi mắt trong veo nhìn cành mai đang nở rộ ngoài cửa sổ, bạch mai trang
điểm cho tuyết mịn màu trắng bạc, mai nhường tuyết trắng, tuyết thua hương mai,
như vậy lần lượt bổ sung đan xen lẫn nhau, là một cảnh đẹp nhất.
Lam Thư Nguyệt khoan
khoái hít sâu không khí mang theo hương mai, cuộc sống nhàn
nhã như thế, hi vọng đừng quá
sớm bị phá hư. . . . . .
"Tiểu thư, việc lớn
không tốt rồi, tiểu thư a --"
Tiếng kêu thê lương la lên làm cho Lam Thư Nguyệt không nhịn
được co rúm lại, tròn trịa trên đùi bị hoảng sợ kêu meo một tiếng, nhảy xuống
chân của nàng, tháo chạy.
"Tròn. . . . .
." Tiếng nói bật ra miệng, cuối cùng vẫn là im lặng, bất đắc dĩ thở dài,
nàng cũng biết, tình cảnh không bình thường!
Một đạo thân hình khôi
ngô thật nhanh xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, đó là hai năm
trước sự kiện Cảnh Sơn tự đi qua, đại ca đề phòng có chuyện xảy ra, thay nàng
tìm đến thiếp thân tỳ nữ Hoa Quế, về sau Phù Dung xuất giá, chỉ còn sót Hoa Quế
hầu hạ nàng. Hoa Quế thân hình to con, lại có võ công, có thể dễ dàng đem nàng ôm lấy.
Duy nhất để cho người Lam
trang cảm thấy may mắn chính là, kể từ lần sự kiện sau đó, thân thể Lam Thư
Nguyệt lại có cải thiện, mặc dù còn thường xuyên ngã bệnh, nhưng không nghiêm
trọng giống như trước đây.
Nhìn thân ảnh Hoa Quế
triển khai toàn bộ hỏa lực hướng phòng chạy như bay đến, Lam Thư
Nguyệt đã thấy nhưng không thể trách, chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh mở cửa
ra, tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể tráng kiện của nàng ấy vọt vào.
"Hít sâu một hơi,
thầm đếm từ một đến một trăm sau đó mới chính xác mở miệng, nếu không ta liền
đem em gả cho A Ngưu." Lam Thư Nguyệt đánh đòn phủ đầu, nói xong lại ngồi
trở lại bên cửa sổ, hưởng thụ thanh nhàn ngắn ngủi vừa "trộm
được" .
Hoa Quế miệng mở rộng,
thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, gương mặt trướng đến đỏ
bừng, cho thấy phương pháp bịt mồm không có nhiều nhân đạo.
Gả cho A Ngưu? ! A Ngưu
gầy teo nho nhỏ, vóc dáng cao đến nách của nàng, thân hình không tới một nửa
nàng, nàng mới không cần!
Hoa Quế đành phải ngoan
ngoãn ở trong lòng đếm một chút, mấy lần đếm sai, cũng không biết qua bao nhiêu
lần, thật vất vả rốt cục đếm tới một trăm, nàng lập tức đi tới bên cạnh Lam Thư
Nguyệt.
"Tiểu thư, việc lớn
không tốt . . . . . ."
Lam Thư Nguyệt giơ tay
lên ngăn nàng ấy lại."Trực tiếp nói cho ta biết phát sinh chuyện gì là
được, về phần những lời hô thiên trường địa** liền tóm tắt đi!"
**kêu khóc om sòm, kêu
trời kêu đất
"A? A? Kia. . . . .
. Cái đó. . . . . ." Ít đi "trợ từ ngữ khí", Hoa Quế trong
khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm như thế n