
cô ấy, mà không phải là anh!
Vậy mà, trong nháy mắt Tô Mạt và Quý Thần Hi ở cùng một chỗ, trong lòng anh không khống chế được ghen tuông là chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng cưới cô ấy chỉ là vì đất đai của cô ấy, cô ấy vì muốn ly hôn với anh, đem đất đai đưa cho anh mà không hề hối tiếc. Đối với anh mà nói, đây rõ ràng là kết cục tốt nhất, tiếp nhận lấy đất đai, phủi sạch quan hệ với Tô Mạt, còn có thể ở cùng với cô gái mình thích.
Nhưng, tại sao lúc biết được Tô Mạt rời khỏi thành phố H, cảm giác trống rỗng trong lòng mãnh liệt như thế chứ?
Vì nhận rõ tim của mình, anh rời khỏi thành phố H đi đến Eros. Khi nhìn thấy Tô Mạt đoan trang dựa vào bên ngừơi Quý Thần Hi thì cái loại ghen tỵ đó bộc phát ra rõ ràng nói cho anh biết, Lưu Lăng, mày yêu Tô Mạt rồi.
Chồng đã ly hôn phát hiện mình lại yêu vợ trước của mình, đây là chuyện buồn cười cỡ nào.
Lúc này khi nhìn thấy cô ấy, đột nhiên phát hiện mình rất nhớ cô ấy.
Tô Mạt lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói ra; “Anh đã tìm được tôi rồi, có thủ đoạn gì, thì bây giờ liền xuất ra đi.”
Lưu Lăng khoát tay, “Tô Mạt, anh đã biết mình sai rồi, lần này tới cũng không phải là muốn nhằm vào em.”
“Nếu như vậy, hẹn gặp lại.” Tô Mạt xoay người, đầu cũng không quay lại mà chuẩn bị rời đi.
Lưu Lăng thấy Tô Mạt muốn rời khỏi, không chút nghĩ ngợi muốn kéo cô, “Chờ một chút!”
“Buông tôi ra!” Tô Mạt tránh thoát trói buộc của Lưu Lăng, cau mày gầm nhẹ, “Mời tự trọng!”
Lưu Lăng không muốn cô cứ như vậy mà biến mất, muốn cô ở lại một chút, cho nên cầm lấy cánh tay cô nhẹ giọng khuyên, “Tô Mạt, anh chỉ là muốn nhìn em nhiều một chút. . . . . .”
“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tô Mạt giùng giằng, “Buông tôi ra!”
“Tô Mạt!” Lưu Lăng dùng một tay khác chuẩn bị nắm lấy cô, nhưng không ngờ Tô Mạt nắm chặt quả đấm, lại liều lĩnh hất anh ra.
Lúc Tô Mạt tránh khống chế của anh thì ngửa về phía sau, Lưu Lăng lại muốn cứu cũng đã tới không kịp, trơ mắt nhìn Tô Mạt lui về phía sau một bước dài, ngã ngồi trên mặt đất.
Máu từ dưới váy cô chậm rãi chảy ra.
“Tô Mạt!” Lưu Lăng sợ hãi, vội vàng ngồi xuống ở bên người cô, kiểm tra bụng của cô.
Tô Mạt bởi vì đau đớn mà tầm mắt mơ hồ, “Thần Hi. . . . . . Thần Hi. . . . . .”
Máu càng chảy càng nhiều, Lưu Lăng không biết làm sao, một tay ôm lấy Tô Mạt, “Tô Mạt, đừng sợ, anh mang em đi bệnh viện!”
Máu dưới váy Tô Mạt chà lên trên người của anh, dung nhan tái nhợt lạnh lẽo không có huyết sắc, Tô Mạt yếu ớt như vậy làm cho người khác đau lòng.
“Thần Hi. . . . . . Cứu em. . . . . . Thần Hi. . . . . .” Tay Tô Mạt phủ lên trên bụng mình, ý thức cuối cùng chính là nụ cười lưu manh của Quý Thần Hi.
Lưu Lăng ôm Tô Mạt lên trên xe mình dừng ở bên cạnh, nịt chặt dây an toàn cho cô, xoay người từ buồng lái bên kia ngồi vào.
Đang lúc chuẩn bị khởi động xe, thì ngón tay cầm chìa khóa dừng lại.
Cứu Tô Mạt, vậy cô ấy và Quý Thần Hi, có phải. . . . . . sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. . . . . . hay không
Hơi quay đầu, nhìn dung nhan cùng bụng cao vút của Tô Mạt .
Nơi đó, là con của cô ấy và Quý Thần Hi, không phải là cô ấy và mình . . . . . .
Tay cầm vô lăng căng thẳng, xương ngón tay trắng bệch. Lưu Lăng đang giùng giằng, cứu, hay là không cứu.
Bụng truyền đến đau đớn kinh người, Tô Mạt khôi phục lại một chút thần trí, thở hổn hển dồn dập, cô khó khăn nâng tay lên kéo cánh tay của Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhìn thấy kiên trì hi vọng trong mắt của Tô Mạt, cùng thanh âm yếu ớt của cô, “Cứu. . . . . . Cứu cứu con của tôi. . . . . .”
Chỉ là cứu đứa bé, cũng không phải là nói cứu cô. Tô Mạt quả nhiên vẫn là Tô Mạt, luôn là vì thứ quan trọng nhất của mình mà hy sinh tất cả, đây mới là Tô Mạt mà anh biết.
Quên đi, có thể có được cô ấy ba năm đã là trời cao ban ơn, còn để ý cái gì chứ?
Lưu Lăng cầm một tay hơi lạnh của Tô Mạt, từ túi quần áo bà bầu của cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số duy nhất phía trên.
“Tô Tô. . . . . .” Thanh âm dễ nghe của Quý Thần Hi từ bên kia truyền đến, Lưu Lăng chẳng qua là hờ hững cắt đứt, “Tôi là Lưu Lăng, Tô Mạt ngã xuống ở ven đường. . . . . .” Đèn phòng sanh đỏ đến chói mắt, Quý Thần Hi ngồi ở trên ghế bên cạnh, nắm hai tay, bình tĩnh nhìn hai cánh cửa, không nói một lời.
Lưu Lăng ngồi ở một chỗ khác, cẩn thận dò xét Quý Thần Hi, anh không hiểu tại sao anh ta có thể lạnh nhạt như vậy —— ít nhất ở trong mắt của anh, Quý Thần Hi không nóng không vội, chẳng qua là vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn cửa.
Người đàn ông này thật kỳ quái.
Lưu Lăng nhớ lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy Quý Thần Hi, đó là mới vừa ly hôn với Tô Mạt không lâu, anh kinh ngạc vì ngũ quan tuấn mỹ xuất chúng của Quý Thần Hi cùng khí chất cao quý tao nhã, mặc dù nói không biết người đàn ông này là từ địa phương nào tới, song là một viện trưởng của xã hội thượng lưu, anh trước tiên liền đoán Quý Thần Hi không phải là ngừơi đơn giản. Anh cho rằng ngừơi đàn ông ưu tú như vậy mặc kệ làm như thế nào cũng sẽ không động chân tình đối với Tô Mạt loại phụ nữ đã ly dị này . . . . . . Vậy mà, thời gian chứng minh anh sai rồi, một sai lầm khủng khiếp.
Quý Thần Hi thân l