
ới đời, cũng luôn luôn bình thản chịu đựng gian khổ, cũng luôn luôn lạnh nhạt mà chống đỡ, đối với người, đối với chuyện, đối với vật chưa từng có một tia tình cảm không cần thiết, làm sao cứ gặp phải Quý Thần Hi thì mọi chuyện đều thay đổi?
Lúc anh vô lại, thì cô sẽ tức giận
Lúc anh lưu manh, thì cô sẽ giễu cợt
Anh xuất hiện, cô cảm thấy mọi chuyện đều không có vấn đề
Anh không xuất hiện, thì cô cảm thấy trong lòng trống rỗng
Khi một cô bé xa lạ tìm đến anh, thì không hỏi phải trái, mà cơn tức giận của cô tràn ra được đặt tên là lý trí, đã không thể kiểm soát.
Này không giống cô . . . . . .
Câu thường nói, số mạng đã định, khắc tinh số mạng, xem ra một chút cũng không sai, Quý Thần Hi, tuyệt đối là đại khắc tinh số một của cô!
Tô Mạt thở dài rũ lông mi xuống, che kín cảm xúc di chuyển trong mắt .
Quý Thần Hi thấy cô thở dài thì cũng không có nói gì, mà xoay người đi vào phòng bếp bưng mỗi một món ăn lên phòng khách, và cuối cùng một nồi súp đã hầm xong, sau đó đi tới bên người cô, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: “Tô Tô, ăn cơm thôi”
Một mùi thơm thoang thoảng thuộc về Tô Mạt quanh quẩn ở chóp mũi, khiến Quý Thần Hi mê đắm, và không tự chủ đựơc mà ở bên tai cô nhẹ nhàng hôn một cái, vô cùng hài lòng nhìn thấy Tô Mạt ngẩn ra.
“Lưu manh!”
Tô Mạt đẩy lưu manh chơi xấu trên người mình ra, và mặc kệ anh ngã lên trên ghế sa lon, vô tình vô nghĩa mà mắng một tiếng rồi đi tới trước bàn nhặt đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển
Rõ ràng là tim đập, mà không chịu thừa nhận.
Quý Thần Hi bày ra chiêu bài kiểu vẻ mặt tủi thân, ngồi ở bên cạnh Tô Mạt, chỉ chỉ nồi súp đang toả hương thơm ngào ngạt.
“Tô Tô, cái này anh hầm khoảng bốn giờ, ăn đi đối với thân thể em mới có lợi nha”
Hồng sâm hoang dã quý báu khó tìm là anh móc từ Quý thị ra, tất cả các loại dược liệu còn lại đều là chất lượng cao nhất, đầy một nồi đều là tình yêu của anh nhé.
Tô Mạt chán ghét nhìn cái cây nhân sâm nhỏ gầy ” xấu xí” kia, rồi nhăn mũi lắc đầu: “Không muốn uống”
“Vì sao?”
“Tôi không có bệnh, nên không uống thuốc”
Dược thiện. . . . . . Cũng coi như là thuốc?
Quý Thần Hi bới thêm một chén nữa, từ từ thổi cho ấm, rồi dùng muỗng nhỏ giả bộ đưa đến khóe miệng Tô Mạt, dụ dỗ ngừơi đang nóng nảy: “Tô Tô ngoan, cái này không phải là thuốc, là cho em điều trị thân thể, em uống một chút đi, thật sự rất dễ uống, một chút cũng không đắng.”
Tô Mạt thấy hành động dịu dàng của Quý Thần Hi , thì không tự chủ mà hé miệng, uống từng muỗng từng muỗng mỹ vị dược thiện.
Phòng khách to như thế nhất thời không có tiếng động, Quý Thần Hi tự phát tự giác mỗi một món ăn đều gắp đưa vào trong miệng Tô Mạt, lại mỉm cười nhìn cô ăn, vô cùng hạnh phúc vì đựơc phục vụ.
Một người đàn ông rốt cuộc có thể cưng chìu một phụ nữ bao nhiêu đây?
Tô Mạt chưa bao giờ đựơc người ta cưng chiều như thế nên lại mờ mịt một lần nữa. . . . Liễu Thi Nguyệt vui vẻ trở về nhà, vui vẻ cởi áo khoác xuống, vui vẻ uống một ly nước ấm, vui vẻ chạy vào thư phòng, lại vui vẻ khoe tin tức mà mình lấy được với người đàn ông ngồi sau Laptop.
“Vân đại thần, anh đoán em đi đâu?”
Vân Mặc Vận cũng không ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “Đi tìm Thần Hi”
“Làm sao anh biết” Liễu Thi Nguyệt bĩu môi, không tin Vân Mặc Vận thật sự thần thông quảng đại có thể đoán ra được.
“Không phải buổi sáng em nghe anh và Húc Nhật nói chuyện sao?”
Vân Mặc Vận không nhanh không chậm công bố đáp án, ngay sau đó đóng laptop, lộ ra dung nhan cực kỳ tao nhã, chậm rãi cười một tiếng.
Yêu nghiệt!
Thần côn!
Ở đáy lòng Liễu Thi Nguyệt hung hăng phỉ báng anh một câu.
Buổi sáng cô đi Vân Đằng thì nghe Vân Mặc Vận và Âu Húc Nhật nói chuyện, nói Quý Thần Hi như thế nào như thế nào, Tô Mạt như thế nào như thế nào, Quý Thần Hi và Tô Mạt như thế nào như thế nào, cô không tin tên lưu manh quốc tế đó sẽ thật sự thích ai, cho nên trước tiên chạy đi xem tình huống một chút.
Trước khi đi cô cũng tính toán rất tốt.
Nếu là Quý Thần Hi trêu chọc cô gái gọi là Tô Mạt đó, thì cô nhất định sẽ báo thù cho tất cả những cô gái trên địa cầu đã từng bị đùa bỡn.
Nếu là Quý Thần Hi nghiêm túc với Tô Mạt, thì cô sẽ giúp anh ta, ôm giai nhân về sớm một chút.
Tâm tư của anh ta chạy không khỏi ánh mắt của cô, quá quen thuộc, và mỗi ngày sau khi rời giường ánh mắt nhìn thấy đầu tiên luôn toát ra cái loại giống như yêu say đắm, lần này Quý Thần Hi thật sự rơi vào bể tình rồi.
Cho nên, lần này cô sẽ giúp anh ta một đại ân, oa!
Vân Mặc Vận kéo Liễu Thi Nguyệt qua ngồi lên trên đùi, hai cánh tay vòng ở bên eo cô, khẽ hôn gương mặt đỏ bừng của cô, rồi sau mới mỉm cười hỏi: “Cười gì vậy?”
“Không nói cho anh biết” Liễu Thi Nguyệt dương dương đắc ý, không để ý tới Vân Mặc Vận, mở Computer riêng của anh ra nhập vào mật mã là tên và ngày sinh của mình sau trực tiếp tiến vào cơ sở dữ liệu điều tra chi tiết.
“A” Liễu Thi Nguyệt nhìn tài liệu và không tin: “Thì ra Tô Mạt đã từng gả cho người khác, và nửa tháng trước mới ly hôn”
Vân Mặc Vận cưng chìu để mặc cho cô lật tới lật lui Computer của mình, cẩn thận hôn dọc theo