
này thực kỳ quái, cô ấy không nên xuất hiện ở nơi này, ít nhất, không nên dùng loại trạng thái này xuất hiện ở đây. Cô ấy nên lạnh lùng nở rộ ở trong đám người, mà không phải thê lương uống say mê mang. Cho nên, anh không biết nên dùng đề tài gì để tiếp tục.
“Anh tên gì.” Tô Mạt cầm ly rượu thứ sáu của tối nay, ánh mắt tự do nhìn Quý Thần Hi.
“Quý Thần Hi” Anh nói ra tên của mình.
Người đàn ông này thật xuất sắc, đầu óc Tô Mạt đã mơ hồ mà còn thu nhận toàn bộ về Quý Thần Hi vào.
Ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, cả người quần áo thoải mái chất liệu tốt được cắt may vừa người, tóc đen như người Mêxico, tinh tế không giống màu vàng của người phương Đông, mà Tô Mạt hơi sợ chớp đôi mắt một cái, ánh mắt của anh hình như là màu lam hỗn hợp với máu? Hay là kính sát tròng.
“Đôi mắt của anh là màu lam.” Tô Mạt lẩm bẩm nói ra phỏng đoán của mình.
Chưa từng có ai hoài nghi màu sắc của đôi mắt mình, Quý Thần Hi kinh ngạc cô nhạy cảm, đưa tay lấy xuống kính sát tròng đổi màu trong mắt. Một đôi mắt xanh thẳm giống như biển cả thông thấu, khóa Tô Mạt lại.
“Ánh mắt đẹp quá.”
Tô Mạt vươn tay, muốn đụng vào đôi mắt của anh, cũng không cẩn thận mà làm ngã mấy cái ly không trước cánh tay.
“Cô uống say rồi.” Quý Thần Hi một tay đỡ Tô Mạt, một tay đặt ly rượu ở nơi hơi xa, sợ cô sẽ làm ngã nữa.
“Tôi say? Đúng là tôi muốn say.” Tô Mạt lạnh nhạt cười, cho dù say, cô vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cô tên gì?”Quý Thần Hi muốn biết tên của cô, cô gái này thật sự quá kỳ quái, nhìn thấy cô, anh hình như có một cảm giác nói không ra lời.
Tên
Mạt Mạt Tô Mạt bà xã
Không muốn nói cho anh biết, những tên này đều bị người gọi qua rồi, không muốn
“Tô Tô”
“Tô Tô” Quý Thần Hi biết cô không nói ra tên thật của mình, nhưng anh cũng không để ý, Tô Tô, rất thích hợp với cô.
“Tô Tô, nghe này, cô đã say, đừng uống nữa.” Quý Thần Hi ngăn cản cô lấy ly Tequila thứ bảy.
“Anh, tại sao anh không để cho tôi uống?” Tô Mạt kéo tay Quý Thần Hi, ý muốn đoạt lấy cái ly từ trong tay anh.
Ngón tay mảnh khảnh khoác lên trên tay Quý Thần Hi, hình như, có một dòng điện kỳ dị nhảy qua, Quý Thần Hi cảm thấy trong lòng mình có một cỗ chua ấm, làm anh ngẩn ra.
Thuận lợi đoạt lấy ly rượu, Tô Mạt cười, uống một hớp.
Rượu thật sự là một thứ đồ tốt, uống uống, có thể quên rất nhiều người, rất nhiều việc.
Cô say, nhưng cô không say khướt, chỉ gác cằm ở trên quầy bar, chờ người pha rượu cho cô ly rượu thứ tám.
Người pha rượu bưng lên ly Tequila thứ tám tối nay lại bị Quý Thần Hi giành, uống một hớp cạn sạch, sau thử đỡ cô dậy.
Cô đẩy tay của anh ra: “Tôi không có say không cần đỡ tôi.” Quý Thần Hi nhìn kỹ ánh mắt đỏ của cô một chút, tuyệt đối không tin cô không uống say, nhưng cô say, càng khiến cho anh có loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng là nhìn cô, thì muốn đụng vào cô, thật sự chạm vào cô thì cảm giác lại muốn ôm chặt hơn. . . . . .
Trước khi không hoàn toàn luân hãm vào loại cảm giác không hiểu này, Quý Thần Hi khiến mình dừng lại.
“Anh nói, đến tột cùng tôi vì cái gì?” Tô Mạt giơ cái ly trống rỗng, chê cười: “Gả cho anh ta, không phải vì tình yêu, mà là vì một câu nói. . . . . . Một câu nói. . . . . . Bị mất kiếp này. . . . . . Đời này kiếp này tôi đây. . . . . .”
Gả!
Đôi mắt Quý Thần Hi đột nhiên mở to. Anh nghe thấy một chữ, gả! Cô. . . . . .Cô vậy mà đã kết hôn rồi!
Quý Thần Hi nắm tay của cô, cẩn thận lướt qua mỗi một đầu ngón tay, nhưng không có tìm được chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân.
“Cô, kết hôn?”
“Kết hôn. . . . . .”Tô Mạt gật gù đắc ý, trong mắt nhiều tia buồn bã: “Tôi kết hôn, nhưng. . . . . . bây giờ tôi đã ly hôn. . . . . . A, ly hôn, thật tốt. . . . . . Tôi còn lại một mình, một mình tiếp tục sinh tồn ở trên đời này. . . . . . Vĩnh viễn, đều là một mình.”
Ly hôn, thật tốt. Quý Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, cô ấy đã ly hôn, theo như lời của cô, thật tốt.
Tô Mạt lại giơ ly thủy tinh lên, hướng về phía ánh đèn quầy bar, khúc xạ ly thủy tinh hiện ra ánh sáng động lòng người, khiến thần trí cô đã không tỉnh táo càng thêm hoa mắt.
“Cẩn thận –”Quý Thần Hi sợ cô không nắm được cái ly, trước một bước nhẹ nhàng gở ly xuống, cũng thuận tiện nắm chặt lấy tay cô.
“Quý Thần Hi” Cô nhìn hai tay của bọn họ giao nhau, ngón tay của anh, nắm cô, không chịu buông ra.
“Ừ?”
“Anh nắm tôi. . . . . . Có phải muốn chơi trò chơi với tôi hay không.”
“Trò chơi?” Anh không hiểu ý của cô.
“Được đặt tên là, trò chơi tình yêu .”
Rượu cồn cuối cùng có tác dụng, bây giờ Tô Mạt biết, rượu cồn, có thể kích thích cô, khiến cô lớn mật, khiến cô điên cuồng.
Quý Thần Hi biết mình nên cự tuyệt, người con gái tên ‘ Tô Tô’ này bây giờ thần trí không ổn định, nói ra cũng không phải nghiêm túc, nhưng anh thì khác, anh có lý trí cũng nghiêm túc, cho nên anh nên cự tuyệt. . . . . . Nhưng, anh nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của cô lại toả ra một nụ cười mị hoặc, nhất là ánh mắt, ánh mắt của cô đen bóng, giống như có thể hấp dẫn anh đi vào hoàn toàn. . . . . . Khiến anh không thể chống đỡ được, không thể cự tuyệt.
Quý Thần Hi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, ké