
ạt thấy anh muốn nói lại thôi, hình như có chuyện gì đó rất khó nói ra: “Thế nào?”
“Là như vậy, có một người bạn của anh tới Provence, cho nên anh phải đi gặp một chút, vốn là nói buổi chiều sẽ cùng đi ba thành pháo đài cổ kính, nhưng mà. . . . . .”
Tô Mạt cười nhẹ, và lắc đầu một cái: “Không có gì đâu, anh đi đi.”
“Vậy, anh đưa em trở về trước”
“Không cần” Tô Mạt cười hiểu ý, rất dịu dàng: “Từ chỗ này lái xe trở về phải mất 30 phút, anh lái xe đưa em trở về rồi lại đi đến chỗ bạn của anh sẽ bị muộn, tự em trở về là được rồi.”
Quý Thần Hi làm sao có thể để Tô Mạt trở về một mình, nên đã vội vàng lắc đầu: “Không được, anh không an tâm.”
“Một cô gái già hai mươi bảy tuổi, còn có gì mà không an tâm chứ?”Tô Mạt cố ý nghiêm mặt.
Nghe cô nói như vậy, Quý Thần Hi cũng không tiện nói thêm nữa, ở ven đường đón một chiếc tắc xi, Quý Thần Hi dùng tiếng Pháp nói xong địa phương muốn đi, lại xác nhận một lần nữa với tài xế.
“Tô Tô, nhớ về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.”
“Còn nữa…, trên đường phải cẩn thận.”
“Em phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ trở về rất nhanh.”
Nhìn người đàn ông của mình bám víu ở trên cửa kính xe liên tục dặn dò, Tô Mạt im lặng nhưng dịu dàng gật đầu một cái.
Nước Pháp là đất nước lãng mạn, tài xế tắc xi thấy đôi tình nhân Phương Đông này ân ái như thế, thì thân thiện bày tỏ với Quý Thần Hi là mình sẽ đưa vị tiểu thư này đến nơi an toàn.
Cho đến khi Tô Mạt ngồi xe đi mất, cách xa tầm mắt một hồi lâu, thì Quý Thần Hi mới thu hồi ánh mắt.
Xoay người thì mắt màu xanh nhuộm tuyết, lạnh lùng cao quý.
“Điện hạ” Người đàn ông mặc y phục màu bạc đẩy xe xa hoa ra, rồi cung kính cúi đầu: “Mời lên xe.”
Quý Thần Hi không ngập ngừng mà rũ mắt xuống, rồi ngồi vào trong xe đi tới hướng ngược lại với Tô Mạt. Quý Thần Hi xuống xe trước khách sạn lớn nhất ở Provence, không nói gì mà đi thẳng tới ‘phòng tổng thống’ ở tầng chót.
Quý Thần Hi đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự mà ấn ngón tay xuống.
Khóa an toàn bên trong cửa mở ra, một tay của anh đẩy cửa ra, rồi đóng lại, không nóng không vội mà bước từng bước một đi vào phòng khách.
Trong phòng khách sạch sẽ sáng sủa, ánh nắng thuộc về mùa đông xuyên thấu qua thủy tinh tô đậm không khí ấm áp ở bên trong phòng, mà trong không khí lại thiếu đi mùi hoa mà nhiều mùi thuốc.
Trên ghế sa lon đắt tiền có một người đàn ông trung niên lịch sự đang ngồi, đang mỉm cười quan sát mình.
Tròng mắt của Quý Thần Hi vẫn như cũ, không vì người đàn ông dò xét mà có chút dao động, cho đến lúc anh ngồi xuống đối diện với người đàn ông, thì con ngươi mới lười nhác ngước lên.
“Con sớm nên đoán được, người thứ nhất tìm tới con không phải là cậu nhỏ, mà là ba.”
Trong lời nói của Quý Thần Hi có chút bất đắc dĩ, hơn nữa là dửng dưng.
“Thần Hi, ba cho rằng con nhìn thấy ba thì ít nhiều cũng sẽ vui mừng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, con sẽ không giống như Nors mà truy nã con toàn cầu.” Người đàn ông cười hiền lành: “Dù sao, ba cũng là ba của con, con là con của ba.”
“Cũng bởi vì ba là ba con, con mới tới gặp ba, nếu không e rằng bây giờ còn đã như cũ mà rời khỏi nước Pháp rồi.”
“Con không muốn hỏi làm thế nào mà ba tìm đến con sao?”
“Con không hỏi cũng biết.” Quý Thần Hi miễn cưỡng tựa lên trên lưng sofa, hai tay ôm ngực và liếc xéo cha của mình: “Thế lực của cậu nhỏ trải rộng khắp Châu Âu, công quốc Eros quả thật có thể dùng lực cả nước moi con ra từ trong kẽ đất, đáng tiếc, nếu như động tác quá lớn và bị truyền thông phơi bày ra con đang ẩn thân ở Trung Quốc, cậu nhỏ cũng không tiện giải thích. Dù sao ai cũng biết, Elroy lẫy lừng hiện tại nên ở Eros chuẩn bị nghênh đón công chúa Thụy Điển mới đúng.”
Quý Uyên thừa nhận lời của anh, ông ấy gật đầu một cái cười và hỏi: “Vậy sao con còn rời khỏi Trung Quốc, phải mạo hiểm tới Châu Âu chứ?”
“Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là cá chết lưới rách. Cậu nhỏ biết nếu như mình không phái thêm người thì tuyệt đối sẽ không tìm được con, mà Sophie công chúa đó từ nhỏ đã đặc biệt đeo dính con, lần này cô ta nhất định sẽ thông qua vương thất Thụy Điển gây áp lực với Eros, cậu nhỏ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh con, ép con hiện thân.” [cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)'>
Năm đó Đông Phương lục thiếu danh chấn giới quý tộc Châu Âu, thân là cậu ruột của anh, dĩ nhiên Nors biết thân phận của mấy người bọn họ, cũng biết tình nghĩa của bọn họ, cho nên dùng thủ đoạn chính trị để gây áp lực là một biện pháp hay, nếu như không muốn liên lụy Mặc Vận bọn họ, thì anh nhất định phải rời khỏi Trung Quốc, mà một khi anh rời đi. . . . . .
Chỉ là, ai có thể ngờ tới chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Eros phí hết tâm tư đều tìm không được vương tử đại nhân đang vui vẻ ở dưới mắt chứ?
“Nhưng con lại không nói ra, làm sao ba tìm được con”
“Thế lực của Eros không tìm được con, không có nghĩa là người của gia tộc Quý thị trong tứ đại gia tộc không tìm được con” Quý Thần Hi cười nhẹ, nhưng nụ cười hoàn