
nhìn đã biết tôi là chị Trần,
nhưng cô có tài năng gì khiến tôi tin tưởng cô có khả năng thay thế Ngải Lệ Na, cô nên biết rằng, nơi đây không chấp nhận sự thất bại.”
Đào Chi Yêu nhìn chị ta, không giận cũng không phiền, vẫn như cũ cười nói “ Chị Trần không tin tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng Ngải Lệ Na
biết nếu tôi thất bại sẽ khiến cô ấy bị mất việc, nếu cô ấy biết tôi
không có khả năng thay thế tại sao dám để tôi đến đây, chị nói đúng
không, chị Trần?”
“Ừ…” Chị Trần xem xét người con gái vẫn bình
tĩnh, đang mỉm cười trước mặt mình. Nhìn cô trông rất bình thường, chiếc quần bò và áo rộng thùng thình đã che hết thân thể của cô. Nhưng không
biết tại sao, một cô gái có vẻ ngoài bình tĩnh như vậy ở đây thật hiếm
thấy.
“Nói bằng miệng ai nói chả được, phải tận mắt nhìn thấy mới tin.” Chị Trần vẫn giữ giọng điệu kiêu ngạo, không cho lời của cô là
đúng.
Đào Chi Yêu gật đầu “Chị Trần nói đúng, như vậy hãy cho tôi một cơ hội chứng minh khả năng của mình đi?”
“Tiết mục mà nhóm của Ngải Lệ Na trình diễn là màn độc đáo nhất của vũ
trường, chi Trần nhìn vài cô gái đang đi tới, lạnh nhạt nói “Hiện tại
chỉ là tiết mục mở màn khởi động làm nóng sân khấu, cho dù bị thất bại
cũng có thể cứu vãn, cô lên đó thử xem, hãy chứng minh cho tôi xem cô có thực lực như thế nào.”
Chị Trần nhìn cô một cái liền quay lại
căn dặn cô gái làm công việc hoá trang ở bên cạnh, “Tiểu Loan hãy mau
giúp cô ấy trang điểm, cô ấy cần phải lên sân khấu gấp.”
Cô gái được gọi đáp lời “Chị Trần, em biết rồi”
Đào Chi Yêu cười nhẹ, xoay người bước qua
Chị Trần nhìn cô không biết nghĩ gì đột nhiên hỏi “Cô tên gì vậy?”
Đào Chi Yêu quay đầu lại cười nhẹ “Tôi tên Somnus.” Nói dứt lời liền đi đến bên cạnh người hoá trang ngồi xuống, nhắm mắt lại mặc cho cô gái nhỏ
thoa son trát phấn lên gương mặt mình.
Somnus? Somnus là tên khoa học của cây anh túc, cũng là vị thần tượng trưng cho giấc ngủ trong các vị thần ở La Mã. Bông hoa Somnus đẹp chí mạng, một khi bị nó mê hoặc
lúc đầu sẽ cảm thấy hưng phấn bay bổng, nhưng sau đó sẽ trải qua nhiều
thống khổ giống như bản chất của tình yêu, mặc dù lứa đôi yêu nhau đôi
khi cũng rất đau khổ nhưng có biết bao nhiêu người không chút ngần ngại
dấn thân vào.
Chị Trần biết mọi người đến đây đều dùng tên giả,
thậm chí dùng nghệ danh để tìm hoan lạc nơi chốn này, nhưng chị thật
không ngờ một cô gái trông có vẻ bình thường như vậy, lại từ xưng mình
là Somnus, cô gái này không chỉ có sự tư tin kêu ngạo bình thường. Chị
Trần đột nhiên đối với cô ta cảm thấy hứng thú.
Cuối cùng trước
ánh mắt khinh thường của mọi người, Đào Chi Yêu thản nhiên mặc chiếc váy nhảy khêu gợi, trước khi rời khỏi cô còn nở nụ cười đầy quyến rũ với
họ, rồi tràn đầy tự tin bước lên sân khấu.
Rõ ràng chỉ là một
gương mặt bình thường không có gì đặc sắc, nhưng nụ cười của cô lại vô
cùng quyến rũ, giống như một loại cám dỗ chết người, đúng, giống như một đoá hoa anh túc nở về đêm khiến mọi người ngơ ngẩn cả tâm thần.
Bước lên sân khấu đầy ánh đèn màu, trong đầu Đào Chi Yêu nhớ lại thuật ám
thị từ nhỏ được huấn luyện, bắt đầu tưởng tượng bản thân mình là một vũ
nữ quyến rũ lẳng lơ, lúc này, giống như đang đứng ở đầu con phố, nhảy
múa điên cuồng trước mặt mọi người, nóng bỏng cuồng nhiệt, giống như một nữ hoàng đang nhìn xuống quan sát thiên hạ của mình, nhảy một cách tự
tin đầy kiêu hãnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân, hay quay đầu lại mỉm cười, khóe mắt nhướng lên, mỗi cái ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển, trong ánh
mắt có hàng ngàn loại ma lực, hấp dẫn tất cả đàn ông. Cuối cùng, Đào Chi Yêu thành công nhập vào vai, ở trên sân khấu hóa thân thành một vũ nữ
tự do, tưởng tượng giống như mình đang nhảy vì một người đàn ông đẹp
trai nào đó, không ngừng chuyển động giống như một linh tinh xinh đẹp
kiều mỵ của bóng đêm, cô nhảy thật điêu luyện dường như làm cả vũ trường trở nên cuồng nhiệt.
Đêm nay mọi người được dịp thưởng thức kỹ
thuật khiêu vũ điêu luyện của cô, nhìn ánh mắt không ngừng chuyển động,
gương mặt với hàng ngàn loại biểu tình quyến rũ lẳng lơ của cô, khiến
bầu không khí trong vũ trường trở nên sôi sục.
Khi chị Trần từ trong mộng tỉnh lại, Đào Chi Yêu đã theo nhóm múa biến mất từ lâu.
Sau khi định thần lại, Đào Chi Yêu còn chưa mở miệng hỏi chị cô nhảy như
thế nào, chị ta giống như biến thành một người khác, nở nụ cười có vẻ
nịnh bợ lấy lòng mời cô đến đây làm việc, trả lương cho cô cao nhất
trong vũ trường.
Đào Chi Yêu ngẩn người, sau đó liền khôi phục
lại vẻ ôn hoà dưới lớp mặt nạ, cười nhẹ nói nhỏ “Chỉ một đêm nay, tôi
thay thế bạn của tôi chỉ khiêu vũ một đêm nay thôi.”
Chị Trần nhìn cô với ánh mắt chứa nhiều ẩn ý, cũng không ép buộc. Chỉ cười bảo cô hãy chuẩn bị thay thế Lý Mai ra biểu diễn.
Trước sân khấu bởi vì sự hiện diện của cô, màn vũ đạo độc đáo vừa rồi đã nhóm lên ngọn lửa, khiến người xem cuồng nhiệt như điên, điên cuồng kêu gào
bảo các cô hãy tiếp tục nhảy, có người vì quá cao hứng còn giơ tay lên
huýt sáo.
Những người đến đây đều là những kẻ sành điệu, những
ông chủ giàu có,