
“Cô không đi, mọi người đều chết, nếu như cô đi tắt đèn, có lẽ
chúng ta sẽ không chết. Nếu cô sợ chết, vậy hãy nghe tôi! Tôi đếm đến ba thì cô chạy đến đó sập điện, hiểu chưa?”
Cô gái kia hơi gật đầu, tuy vẫn rất sợ, nhưng cuối cùng trong thời khắc sinh tử cũng cân nhắc,
ấp úng nói: “Vậy được rồi, cô nhất định không thể để tôi chết nhé.” Cô
ta lo lắng bắt cô cam đoan.
Đào Chi Yêu nói nhỏ: “Tin tôi. Ta bắt đầu đếm, một, hai, ba, chạy!”
Khi cô gái kia bắt đầu chạy, Đào Chi Yêu bỗng hét lên một tiếng, liền đẩy cô gái vừa ngấm thuốc mê kia ra.
Trong lúc những người bạn đồng hành chạy đến đỡ, đột nhiên, nguồn điện bị
sập, trong gian phòng là một mảnh đen, mọi người bắt đầu thét chói tai
chạy loạn bốn phía.
Mà trong một khắc đêm tối này, Đào Chi Yêu đã nhớ kỹ bốn vị trí, khởi động cơ quan ở tay trái, chưa đến ba mươi giây, bốn thiếu nữ này đã bị cô đánh thuốc mê ngã xuống.
Nhanh như ma quỷ lướt qua.
Không biết vì sao, từ ngày vô tình bị Khải Tư lợi dụng giết Diêm tiên sinh ở
thế giới cực lạc, Đào Chi Yêu bắt đầu chán ghét bản thân ra tay giết
người…
Cho nên cô tự đổi kịch độc trên châm bạc của cô thành thuốc mê mạnh nhất.
Cho nên vừa rồi cô không giết người.
Để lại hai mươi giây, là thời gian cho bản thân rời đi sau khi hạ gục bốn người kia.
Vì không muốn Cung Nhã Thương nghi ngờ, cô cố tình để xung quanh hỗn loạn, là thừa dịp để lẻn vào trong dòng người.
Đào Chi Yêu không biết, chân vừa mới bước đi, trong bóng đêm, tại nơi tối
như mực một người phụ nữ với ánh mắt như dã thú vẫn quan sát, lạnh lùng
buông một câu: “Hưởng thụ đi, phế vật.” Trong hai mươi giây còn thừa,
lấy ra lưỡi dao, nhắm vào chiếc cổ mảnh khảnh của năm cô gái đã ngất kia nhẹ nhàng vẽ một đường.
Tất cả, hóa thành tĩnh lặng.
Trong tình hình mọi việc như không thể khống chế nổi nữa, đèn đột nhiên sáng.
Đập vào mắt, là cô giúp việc sợ hãi khóc lóc.
Còn có một đám người ăn mặc cao quý, thiên kim khí chất thanh lịch, mỹ nữ
thướt tha bên cạnh những người đàn ông, lúc này người người tóc tai hỗn
độn, giày cao gót cũng gãy, váy dài đẹp đẽ trên người cũng bị xé rách…
Thậm chí có người trong lúc chạy bị trật chân té ngã, lúc này còn nằm chật
vật trên mặt đất, mà những người đàn ông bên cạnh, dựa vào thân thể khỏe mạnh, chạy trối chết để những cô gái yếu ớt này lại một mình.
Một khắc đèn bỗng sáng, tất cả mọi người im lặng không một tiếng động, bộ
dáng của ai ai cũng là cực kỳ chật vật. Vừa buồn cười vừa muốn khóc, cảm thấy mình thật đáng buồn lại muốn cười.
Mà giữa đại sảnh, hình
dáng của hai người đàn ông đang đứng, một người muốn chạy nhưng thân là
chủ nhân ở đây nên không thể chạy Y Tao, lúc này đứng run rẩy, trợn mắt
há mồm nhìn một màn kỳ quái trước mắt…
Mà Cung Nhã Thương mím môi thật chặt, ánh mắt sâu tối mà xa xăm, tựa như bị xoáy vào một dòng
nước, không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì, hắn đã biết gì?
Trong đại sảnh, các cô gái lẳng lặng nằm tựa như đang ngủ say, nhưng đã sớm
không còn hơi thở. Nếu không phải mọi việc vừa xảy ra đều rất thật, hơn
nữa khi ngã xuống mơ hồ vẫn còn đau, nếu không, nhìn năm cô gái lạnh
lùng tàn nhẫn vô tình, giờ này lại nằm ở nơi đó, trên cổ chảy ra máu,
như chứng thật với bọn họ, tất cả chỉ trong vòng vài giây ngắt điện, họ
sẽ còn tưởng mình đang mơ.
Bị người giết chết.
Y Tao có vẻ không tin đi đến, ngồi xổm xuống thử hơi thở của các cô, sau đó quay
đầu nói với Cung Nhã Thương: “Bọn họ đều chết cả rồi.” edit mimi
“Cung, cuối cùng đây là loại người nào, chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể giết chết năm người họ.” Nếu Y Tao biết, trong năm mươi giây kia, là có một người gây tê các cô trước, sau đó lại có một người giết các cô, không rõ hắn sẽ có biểu tình gì nữa?
Cung Nhã Thương định nói, nhưng ánh mắt nhìn đến ngoài cửa, vừa nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục vàng nhạt và một bóng hình nhở bé hốt hoảng rời đi. Sau đó, cả người ngẩn ra.
Y Tao nhìn người bạn của mình, kỳ lạ hỏi: “Cung, anh làm sao vậy? Lời nói vừa rồi của tôi chỉ là kế hoãn binh, anh đừng tưởng thật hmm.” Y Tao tưởng hắn nghĩ bị mình đưa đi đổi lấy sự an toàn của mọi người nên mới tức giận.
Cung Nhã Thương vẫn im lặng như cũ, sau đó xoay người nhanh rời đi.
Là cô sao? Là cô sao? Người trong bóng đêm nháy mắt là giết vài sát thủ là cô sao? Lần đầu tiên lòng Cung Nhã Thương bực dọc đến vậy.
Một người phụ nữ mặc áo sườn xám thân thêu hoa mẫu đơn đột nhiên xuất hiện trong một góc tòa lâu đài, lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay.
Lấy điện thoại ra, cô gái cung kính mà biếng nhác nói: “Ngài Khải Tư, nhiệm vụ đã thất bại, giải quyết năm người rồi. Bọn họ quá yếu.” Kể từ lúc tổ hợp sát thủ năm người trong đó có sư tử được coi là mạnh nhất kia mất tích hoặc đã chết trong một vụ nổ lớn, từ đó về sau những người mà cô huấn luyện, càng ngày càng kém cỏi, không có ai đạt đến sức mạnh như cô.
Cô hi vọng vào những người lần này, nhưng hình như, tối nay đã thất bại rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Khải Tư: “Lũ vô dụng thì chỉ có kết cục như vậy.” Với những cô gái sát t