Snack's 1967
Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328125

Bình chọn: 8.5.00/10/812 lượt.

Nhi kinh ngạc nhìn nhìn hắn, không nói năng gì, cứ

như vậy, thẳng tắp nhìn chằm chằm con ngươi Đông Ly Thuần.

Đông Ly Thuần bị nàng chằm chằm dần dần ngừng nụ cười ấm áp,

chỉ còn lại kinh hoàng và bất an, “Liên Nhi” , hắn cẩn thận kêu lên, cẩn thận

nói chuyện: “Ngươi không thoải mái chỗ nào?”

Sở Liên Nhi nhẹ nhàng nói một chữ: “Tim!”

Thần sắc Đông Ly Thuần cứng lại, mắt đen nhánh nửa rủ xuống,

không thấy rõ cảm xúc ở đáy mắt hắn, chỉ có lông mi thật dài như hai hàng cây

quạt, rắc hai đạo bóng ma nồng đậm ở dưới mắt.

Nàng nhìn giáp trên người của hắn, chạm tới giáp sắt lạnh

như băng của hắn, sắp tháng bảy, khí trời nóng hừng hực, nàng lại cảm giác một

hồi lạnh lẽo mãnh liệt từ đầu ngón tay đánh úp về phía trái tim, sắt cứng rét lạnh,

trong trời đất băng tuyết, không tìm được một tia ấm áp.

“Liên Nhi?” Đông Ly Thuần ngẩng đầu, ánh mắt mang theo phức

tạp nào đó, có áy náy, còn có sợ hãi nhiều hơn.

Sở Liên Nhi bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cười,

một đôi mắt phượng cong lên, nàng nhẹ nhàng nói: “Trong lúc ta ngủ, lại bỏ lỡ

bao nhiêu chuyện tốt?”

Hắn nhìn nàng một hồi lâu, nói: “Ngươi ước chừng ngủ mê ba

ngày.”

Sở Liên Nhi kêu lên, không dám tin, “Lâu như vậy, ta đây sao

có thể ngủ?”

Đông Ly Thuần cúi đầu, “Liên Nhi, thật xin lỗi.” Hắn dừng một

chút, dùng ánh mắt thận trọng nhìn nàng, “Chung độc này, rất bá đạo, ta sẽ tìm

cách giải cho ngươi.”

“Chung độc này, không có phương pháp giải cứu sao?”

Hắn muốn nói lại thôi , cuối cùng, vẫn nói chuyện: “Có là

có, chỉ là ta sợ ngươi sẽ càng thêm hận ta.”

“Hận?” Sở Liên Nhi cười cười, “Ngươi có thể giải thay ta, ta

đã rất cảm tạ ngươi, sao còn hận ngươi?”

Mắt hắn khép hờ, “Liên Nhi, ta sợ. . . Sợ giải cho ngươi rồi,

ngươi sẽ nhớ lại chuyện trước kia, sau đó. . . Sẽ hận ta.”

Một hồi trầm mặc!

Đông Ly Thuần ngẩng đầu, ánh mắt bắt đầu khởi động cuồn cuộn,

hắn nắm tay của nàng: “Liên Nhi, có phải. . . Nhớ ra cái gì đó hay không?”

Sở Liên Nhi nhìn hắn, mệt nhọc giống như vĩnh viễn sẽ không

xuất hiện ở trên người hắn, hắn ở dưới ánh nến mờ nhạt, vẫn tuấn mỹ như thiên

thần, chiếu chiếu đoạt đi hô hấp và ánh mắt của nàng.

Nàng khẽ mỉm cười: “Đông Ly Thuần, ngươi có thể nói cho ta,

phương án đối phó Tát Ta, là ai nghĩ ra thay ngươi?”

Đông Ly Thuần nhìn nàng, thật lâu, mới nói: “Là Liên Nhi.”

“Oh.” Sở Liên Nhi khép hờ mắt, thu hồi tay bị hắn nắm chặt,

chống lại ánh mắt của hắn, nàng nhẹ nhàng giải thích: “Rất nóng.”

“Liên Nhi.” Tay lùi về trong chăn, lại bị hắn vội vàng siết

trong tay, “Liên Nhi, có phải ngươi hay nhớ ra cái gì đó không?”

“. . . . Đông Ly Thuần, có phải bởi vì ta nghĩ ra phương án

đối phó Tát Ta, cho nên, ngươi mới lưu lại ta hay không?”

Đông Ly Thuần cứng đờ.

Nàng lại hỏi: “Là bởi vì cái này, cho nên ngươi mới không giết

ta?”

Miệng hắn há ra, không trả lời.

Sở Liên Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, rút tay về, thanh âm

không tự chủ được thấp xuống: “Đầu ta thật choáng váng, muốn ngủ tiếp.”

Đông Ly Thuần từ từ đứng dậy, giáp sắt mang theo rào rạc

vang dội, nện vào đầu Sở Liên Nhi, như chuỳ nặng, vốn là kỳ vọng và nguyện vọng,

bị đập phá thành mảnh nhỏ.

“Thân thể ngươi yếu, uống chút canh, sau đó nghỉ ngơi thật tốt,

ngày mai ta trở lại.” Hắn nói xong, rời đi.

Không khí lập tức lạnh xuống, băng hàn thấu xương, sắt cứng

băng hàn. Che kín chăn, mãnh liệt xoa xoa tay cánh tay, phát hiện chăn này thật

mỏng, che ở trên người hoàn toàn không có cảm giác. Lần nữa kéo mền qua đỉnh đầu.

“Tiểu thư, lạnh không?” Xuân Hồng ở bên giường kêu lên.

“Ừ, lạnh quá, Xuân Hồng, lấy thêm chăn cho ta.”

“Cũng sắp tháng bảy, trời nóng bức vậy, chúng ta không còn đắp

chăn.” Xuân Hồng vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Sở Liên Nhi giương con ngươi nhìn chằm chằm đỉnh đầu lửa đỏ,

sắp tháng bảy sao? Thế nào nàng lại chỉ cảm thấy lạnh. Như hầm băng, toàn thân

không có chút nguồn nhiệt.

. . . . . . . . . . . . . . .

Trong giấc mộng, luôn không quá an ổn, đau đớn nơi ngực dần

dần tiêu tán, lại tổng cảm giác có đồ vật gì nắm kéo thần kinh, khó chịu. Trong

mộng, chợt xuất hiện kỵ binh chưa từng thấy, và đằng đằng sát khí.

Vỏ đao sắc bén, một đôi con ngươi như lang như hổ, mang theo

hận ý sâu sắc, đang lăng trì thần kinh của nàng.

Một áo dài có thêu trời xanh mây trắng mây năm màu xuất hiện

ở trước mắt, thật uy phong, mãng xà màu vàng kim, giương nanh múa vuốt, mở mắt ầm

trầm, mắt nhìn chằm chằm, giống như tùy thời có thể bay vào trên người, xé rách

cắn nuốt nó.

Trong sương mù, nàng nghe được một thanh âm âm lãnh vang

lên: “Tống Hưu, kế hay đối phó Tát Ta, thật là từ trong miệng tiện nhân đó ra?”

“Đúng vậy, chủ tử, ty chức nghe rõ ràng.” Người gọi Tống Hưu

một mực cung kính trả lời: “Thái. . . . Lâu Ngọc Nhi nói với ty chức, muốn đối

phó Tát Ta hung mãnh, lấy chiến lực Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính

diện. Phải làm kết minh với Bộ Lạc Nữ Chân đối đầu với Tát Ta, sau đó sẽ phân

hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng

ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.