
ùng ra lệnh. Nếu không phải theo ý chỉ của hoàng thượng thì hắn cũng chẳng rảnh mà gặp người đang
đứng trước mặt mình đây. Lúc này hắn chỉ muốn suy nghĩ làm sao trong
thời gian ngắn nhất, nhanh nhất đánh bại Hiên Viên Khanh Trần.
- Hoàng thượng nói Lâm nguyên soái có công cho nên lệnh ta
tới thời điểm thì đưa lên tặng ngài một phần lễ vật. Mời Lâm nguyên soái nhìn chút. – nàng cố ý xem nhẹ biểu tình khó chịu của Lâm Tông Càng,
phân phó người bên ngoài đem thứ mang theo xe đặt trước mặt hắn.
Mở bọc vải lớn ra, khi xốc tới tầng cuối cùng thì lộ ra một nữ tử mặc quần áo màu trắng đang cuộn mình, mê man ngủ. Dưới thứ ánh sáng do ngọn nến toát ra, Lâm Tông Càng nhíu mày, đôi mắt lạnh băng phụt bắn một
đường nhìn sắc bén.
Trường kiếm đang được chà lau nhanh như sét đánh, lập tức gạt phắt chiếc áo choàng che khuất khuôn mặt của người mới tới.
Roẹt xoẹt ~~ vài cái, áo choàng bị trường kiếm chém thành nhiều mảnh. Xuất hiện là một thân hồng y, khuôn mặt bệnh tật tái nhợt không chút
máu, ngũ quan yêu mị như hoa yêu khát máu trong đêm.
Lưỡi kiếm lướt tới cổ nàng, hơi lạnh nổi lên bốn phía! Còn nàng thì vẫn trấn định, bình thản đứng trước mặt Lâm Tông Càng.
- Sao, không phải là người mà Lâm nguyên soái muốn nhất ư? – nữ tử nhìn tà nghễ, ý cười ngập tràn trong mắt.
- Ngươi muốn cái gì? – Lâm Tông Càng thu kiếm về, thân hình cao lớn đứng lặng trước mặt nàng, đáy mắt thu về hình ảnh của nữ tử
kia.
Bí mật này chưa chắc Hiên Viên Triệt đã biết, vậy thì nữ tử này làm
sao mà biết được? Hắn không dám đoán bừa và càng không thể không phòng
bị.
- Ta? – nàng mở tròn mắt, làm như kinh ngạc vì những câu
hỏi của hắn. – Hoàng thượng Đại Nguyệt nói nàng là do Lâm nguyên soái
bắt được. Hiện tại ta đưa nàng cho nguyên soái, có nàng ở đây thì ít
nhất ngài nắm được một nửa cơ hội thắng Hiên Viên Khanh Trần! – nàng
ngồi xuống, vuốt ve hai má nữ tử đang hôn mê bất tỉnh. Cho dù nàng ấy có đang ngủ thì hai hàng mày vẫn nhíu lại đầy lo lắng.
Ngươi lo lắng cho hắn làm cái gì? Tiếng hừ lạnh vang lên. Chỉ sợ
ngươi sớm đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ cần
nữ nhân kia tồn tại thì không một ai có thể thay thế được vị trí của
nàng! Mắt xếch xinh đẹp nhướng lên, hận ý từ từ trút ra!
- Sao biết ta nhất định muốn nữ tử này? – hắn không thích
bị người khác phỏng đoán tâm tư mình. Cho dù có cần thì theo tình hình
trước mắt, hắn cũng không có tâm tư nào với Thu Thủy.
- Lâm nguyên soái, ngài vẫn án binh bất động ở biên giới là muốn chờ tử chiến một phen với Hiên Viên Khanh Trần. Hình như việc này
không phải là điều Hoàng thượng Đại Nguyệt phân phó cho ngài. – nữ tử
nhìn không chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn.
- Lá gan của ngươi rất lớn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi,
Thu Thủy đã bị người của Hiên Viên Khanh Trần mang ra ngoài hoàng cung.
Nếu ngươi không phải người bên cạnh hắn thì có thể nào dễ dàng mang nàng đi. Lại còn dám cả gan giả mạo danh nghĩa hoàng thượng đưa tới cho ta!? – cười lạnh một tiếng, Lâm Tông Càng bước một bước tới phía nàng. Cánh
tay vươn ra nhanh như chớp, lòng bàn tay đầy những vết chai sần, bóp
chặt cổ nàng. – Sao, là Hiên Viên Khanh Trần sợ thua thảm nên ngay cả
cách này cũng dùng tới?!
Ý cười châm chọc, khinh thường gợi lên, hắn ghét sát mặt mình vào mặt nàng:
- Hắn thì có cái gì tốt, sao người nào cũng nguyện ý vì hắn mà bán mạng!
Ngay cả Thu Thủy.. Hắn nhìn sang người đang say ngủ kia. Gặp lại sau
nhiều năm, nàng đã bị bắt đi rồi mà vẫn kiên định đứng bên cạnh Hiên
Viên Khanh Trần.Namnhân tàn khốc, lãnh huyết, vô tình kia rốt cuộc vì
sao lại hấp dẫn bọn họ như vậy!
Không thể nào ngăn được sự căm giận đang trào lên trong lòng, hắn dùng lực bóp chiếc cổ mảnh khảnh khiến nàng loạng choạng:
- Nói đi!
- Nguyên soái, nếu .. nếu .. hắn thật sự còn có cái gì để
ta lưu luyến thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngài! – nàng vẫn cố sức nói một cách đứt quãng. Không giãy dụa, không phản kháng, chỉ có hận ý
đang khơi mào trong đôi mắt phượng kia.
- Ngươi hận hắn!?
- Không sai!
- Ngươi là gì của hắn?
- Tên của ta là Tô Tĩnh Uyển, ca ca của ta là Vân vương gia của Lan Lăng.
- Ngươi là sườn phi của Hiên Viên Khanh Trần. – Lâm Tông
Càng có nghe nói, năm đó mới từ Tây Sở trở về Đại Nguyệt, Hiên Viên
Khanh Trần được phong làm Bắc An vương. Không lâu sau đó hắn lấy quận
chúa được Lan Lăng vương yêu thương nhất, chính là Tô Tĩnh Uyển, nhưng
nàng chỉ được xem là sườn phi. Lúc đó, trong Đại Nguyệt còn nghe đồn, vị quận chúa này cứ như bị ma quỷ ám, ai cũng không chọn mà chỉ thích mình Hiên Viên Khanh Trần.
Có ai đoán được, sau vài năm ngắn ngủi, thực lực của Hiên Viên Khanh
Trần lớn mạnh một cách kinh hồn. Ngay cả hoàng thượng Đại Nguyệt cũng
phải kiêng kỵ hắn ba phân, phía sau hắn còn có sự hậu thuẫn từ Lan Lăng. Xem ra vị quận chúa này cũng không phải vừa.
- Sao lại thất sủng? – hắn cười đùa cợt rồi chậm rãi buông
tay ra. Ca ca nàng là Vân vương gia, cũng là một đối thủ mạnh đáng gờm
của hắn.
- Bị bỏ! – nàng cười lạnh.
Một b