
tốt lắm.
- Vương gia, vết thương của người đã xử lý tốt rồi, ta không thoải mái nên muốn về trước.
Thực ra nàng nói không có sai, nhớ lại bộ dáng cuối cùng của Tiểu Khả, trong lòng nàng đau nhói, khí huyết dâng trào và nàng chỉ cảm thấy trong
miệng có vị ngọt tanh.
Không quản việc hắn có đồng ý hay không, nàng lập tức đi ra ngoài. Nàng cố tỏ ra không sao cả, nhịn xuống vị tinh ngọt đang trào dâng trong cổ họng,
nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng thê thảm của mình.
-
Mị Nô! – khi đi tới cửa, Hiên Viên Khanh Trần gọi nàng. – Phải nhớ dùng
dược mà Vô Ngân đưa cho ngươi! – hắn nhẹ giọng nhắc nhở. Nhìn sắc mặt
của nàng không tốt lắm, tính toán canh giờ thì e là tới lúc độc tố trong người nàng phát tác.
- Ừm! – nàng gật đầu rồi xoay người đẩy cửa chạy đi, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm xuống.
Cần gì phải như vậy.. nếu ta đối với ngươi chỉ là một thứ thuốc dẫn cứu Thu Thủy thì ngươi cần gì phải làm như vậy? Càng quan tâm thì Cảnh Dạ Lan
ta lại càng không có phúc hưởng thụ nổi.
Thân ảnh kiều nhỏ tinh tế của nàng biến mất khỏi tầm mắt, hắn than nhẹ một tiếng rồi cúi đầu không nói gì.
- Xem ra một ngày một đêm hôm qua các ngươi đã ở chung với nhau, đúng chứ? – Vô Ngân đi tới, xem mạch cho hắn.
-
Ngươi thực nhàm chán! – khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười vì nhớ tới
đêm qua; nhưng khi hồi tưởng tới đoạn hắn bắn pháo hiệu báo cho bọn
thuộc hạ tới cứu thì vẻ mặt căm tức của hắn lại trở về như cũ, chốc chốc lại thay đổi.
Nụ cười trên mặt trở nên ôn hòa hơn, hắn mơ màng nhắm mắt nhớ lại tình cảnh ấm áp, êm dịu khi đó.
-
Ai nha, xem ra đêm qua ta không nên cùng Tô Vân Phong tới đo, hẳn là nên ngăn cản hắn lại để cho ngươi và Hoa Mị Nô có thể thân mật, tình tứ với nhau thêm một lát. – Vô Ngân một bên ai oán nói như trách chính mình
còn một bên thì nở nụ cười.
Đã
rất lâu rồi y không thấy Hiên Viên Khanh Trần vui vẻ và cười thoải mái
như thế này. Tất cả đều nhờ công lao của cái người kỳ lạ, tự tin mà lớn
mật – Hoa Mị Nô!
Mở mắt, hắn tà liếc Vô Ngân:
-
Đúng rồi, ngươi còn chưa nói là vì sao tới đây? Lại còn dẫn theo hắn
nữa? – đột nhiên hắn cả kinh, chẳng lẽ Thu Thủy xảy ra chuyện gì? Không
xong, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ? Như nhìn thấu tâm tư hắn, Vô Ngân bình thản nói:
- Yên tâm, Thu Thủy không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện vặt thôi!
Hoa Mị Nô,
chỉ vì ngươi, ngay cả Thu Thủy mà Khanh Trần cũng xem nhẹ rồi! Khanh
Trần thay đổi là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hiện tại y cũng không có
cách nào đoán biết được.
Nghe Vô Ngân nói Thu Thủy không có việc gì thì hắn mới yên tâm.
- Tô Vân Phong nói hắn đưa tới một cây dị thảo, có ích với bệnh tình của Thu Thủy sao?
- Đâu chỉ là giúp, đối với Thu Thủy đó còn là một đường sống nữa! – không ngờ lúc
này Tô Vân Phong lại ra tay giúp đỡ tìm được dị thảo “Ngọc lưu ly sắc”
được ghi lại trong sách cổ. Trên thế gian này chỉ có một cây, y tìm
nhiều năm, phá hư không biết bao nhiêu đôi hài, bây giờ nhờ có hắn mà
không uổng công sức rồi.
Nhưng mà Hiên Viên Khanh Trần cũng chỉ cười lạnh nói:
- Thật ra hắn đã hao hết tâm tư, đáng tiếc là hắn cũng muốn người khác cảm kích mới vừa lòng!
- Ngươi lại
làm sao vậy? Hắn đưa tới thứ đó mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần có
giá trị cho ngươi là được rồi. Ta nói ngươi nghe, có thảo dược “Ngọc lưu ly sắc” này thì dù Hoa Mị Nô có nguy kịch tới mấy cũng không nguy hiểm
tới tính mạng. – Vô Ngân hưng phấn nói.
- Trong điển tịch sách cổ có viết, Ngọc lưu ly sắc ngoài công dụng làm thuốc cứu
người thì cũng có khả năng giải kịch độc thiên hạ, vậy độc tố trên người nàng cũng có thể giải chứ? – nghe Vô Ngân nói xong, Hiên Viên Khanh
Trần lại dấy lên một tia hy vọng. Khoan đã, chỉ sợ là Hoa Mị Nô lại phải chịu đựng đau đớn tới chết đi sống lại nữa. Mỗi lần bất lực nhìn nàng
cuộn mình năm ở nơi đó, còn hắn thì không thể làm bất cứ điều gì để giúp nàng thì trong tim hắn có một thứ cảm giác đau đớn như đang bị ai đó ác ý cắn xé tâm can vậy.
Thật lâu sau, hắn không nghe thấy Vô Ngân trả lời thì chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Ta biết, chính mình đã phạm lỗi, không phải nói muốn cứu là có thể cứu liền được!
Nhìn Hoa Mị
Nô thống khổ sống qua ngày, chẳng phải là mong muốn và thú vui lớn nhất
đời hắn sao? Trước kia hắn ngày đêm chờ đợi tới lúc này nhưng hiện tại
thì … Hắn căm giận đánh tay xuống mặt bàn, động tác dụng lực quá mạnh
lại làm cho vết thương mới băng bó xong bị toác vỡ ra.
- Coi như đã rồi đi, Khanh Trần, ngươi cũng không cần tự trách mình nữa, dù sao cùng là vì ngươi muốn cứu nàng! – Vô Ngân an ủi hắn, nhìn máu tươi không
ngừng chảy ra từ miệng vết thương thì y chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Tính chính
là một lưỡi kiếm hai lưỡi, làm nàng tổn thương đồng thời cũng làm chính
mình bị thương! Ngươi sớm tỉnh ngộ cũng là chuyện tốt. Trong lòng Vô
Ngân thầm thở dài, lại giúp hắn băng bó lại một lần nữa.
- Đúng rồi,
là kẻ nào dám khiến ngươi bị thương ở Tuyết Cốc? – có thể làm hắn bị
thương, kẻ này nhất định là hạ quyết tâm muốn chết mà!
- Không phải tới giết ta! – cặp mắt yêu dị của Hiên Viê