pacman, rainbows, and roller s
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

áu viết ——

Thái tử Hạo Nguyệt...

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng để mọi người biết rõ phương hướng tìm người.

Mọi người bắt đầu tìm người, Tiểu Mạt gọi cửa Hiên Vương phủ, Hiên Vương

tới trước phủ thái tử, phát hiện quản gia cũng không, vậy là phân công

mọi người, ở bên ngoài tìm, cuối cùng, là Hiên Vương cứu mạng nhỏ của

Tàn Nguyệt.

Hiên Vương?

Nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, trong lòng Tàn Nguyệt đau xót, sao lại là hắn? Nếu như là Địch Mân, thật là tốt biết bao!

“Thật là phải cảm tạ hắn. Tiểu Mạt, phu nhân đâu?”

Nàng tỉnh lại, nghe nói Địch lão phu nhân vẫn ở bên cạnh lo lắng cho nàng, Tàn Nguyệt bỗng nhiên rất muốn gặp nàng.

“Phu nhân sắp tới đây, bọn họ đi thông báo...”

Tiểu Mạt vui vẻ nhìn Tàn Nguyệt, cười nói:

“Thiếu phu nhân, nếu như lão phu nhân biết người tỉnh lại, nhất định sẽ vui vẻ, vạn phần vui vẻ...”

“Tàn Nguyệt...”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, mới vừa nhắc tới lão phụ nhân, nàng đã tới rồi. Tàn Nguyệt theo tiếng nhìn lại, nhìn Địch lão phu nhân đột nhiên già

nua không dưới mười tuổi, nước mắt vui mừng cuồn cuộn mà rơi.

“Nương, xin lỗi...”

Một tiếng đau xót, trong lòng ủy khuất cũng kiềm chế không được nữa, Địch

lão phu nhân hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mạt, Tiểu Mạt luống cuống vội vã lắc đầu.

“Nương, ta biết, ta biết, không phải nàng nói... Lúc đó, ta đã cảm thấy...”

Nghĩ đến cái loại đau đớn này, cả người Tàn Nguyệt lúc này đều run rẩy.

Cái loại này có gì đó, cảm giác cứng rắn ở trong thân thể chảy đi...

Cái loại này, mặc dù là ngươi dốc hết toàn lực, cũng không giữ được thứ

bản thân trân trọng nhất, muốn không khắc cốt ghi tâm cũng khó.

"Tàn Nguyệt, không khóc, đừng khóc... Oán chỉ oán, chúng ta cùng cái hài tử kia vô duyên..."

Một tiếng vô duyên, nói ra, cần bao nhiêu dũng khí. Địch lão phu nhân nói, Tàn Nguyệt thật rất đau đớn.

Nàng buông tay Địch lão phu nhân ra, lau lệ trên mặt, chăm chú nhìn nàng:

"Nương, tin tưởng Tàn Nguyệt, sẽ không để hài tử kia chết thảm. Tàn Nguyệt chắc chắn sẽ khiến hắn nợ máu trả bằng máu, nhất định sẽ báo thù cho hài

tử!"

Trong mắt, hiện lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, một tia kiên định ——

Địch Mân đi, nương cũng đã đi, hài tử của nàng, mong muốn của nàng, cũng đi...

Có lẽ, nàng thực sự chính là thiên mệnh sát tinh, có lẽ, nàng thực sự nên là một nữ nhân hung ác...

Nhưng mà, nàng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, đi mưu tính ai, đi hại ai...

"Nguyệt Nhi, không cần. Ngươi chỉ cần khỏe, chúng ta đều tốt, tất cả như vậy đủ rồi..."

Nghĩ đến tướng quân từng nói, trên mặt Địch lão phu nhân, lộ ra một tia cười quái dị, Tàn Nguyệt không giải thích được nhìn nàng:

"Nương, là Tàn Nguyệt để mọi người thất vọng, Tàn Nguyệt cũng thật không ngờ, sẽ bị thái tử bắt đi..."

"Tàn Nguyệt, nương biết ngươi đã gắng sức. Được rồi, thái tử không phải luôn miệng thích ngươi sao? Thế nào lại đột nhiên..."

Địch lão phu nhân nhăn nhăn mày, chuyện lúc đó, thái tử kiên quyết là sẽ

không nói. Thái tử sẽ không nói, Tàn Nguyệt vẫn không tỉnh lại. Cho nên, không ai biết chân tướng lúc đó, đều là bọn hắn suy đoán.

"Nương, lúc đó, thái tử muốn phi lễ ta, ta là một thiếu nữ, làm sao chống lại

được hắn? Thế nhưng, ta là thê tử của Địch Mân, sống là người của Địch

Mân, chết, cũng là ma của Địch Mân, sao có thể nương thân người khác?

Cho nên... Ta liền dùng hết sức, đá hắn một cước, hắn liền..."

Nghĩ đến lúc đó, Tàn Nguyệt thậm chí không biết chính mình từ đâu có khí lực lớn như vậy.

"Hắn liền lăn trên mặt đất, ôm thân thể cuộn mình... Nhưng cũng chỉ là công

phu trong nháy mắt, Tàn Nguyệt liền thấy trước ngực đã trúng một chưởng, người liền bay ra ngoài..."

"Được rồi, Tàn Nguyệt, không nên suy nghĩ. Một cước đó của ngươi, đá rất tốt..."

Có thể, hài tử không còn, nàng rất đau lòng, cũng rất khó chịu, có thể

tưởng tượng đến Lâm quý phi, hiện tại nhất định là tức giận bốc hỏa.

Trong lòng Địch lão phu nhân, cũng thấy thoải mái không ít.

"Nương, làm sao vậy?"

Tàn Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt vui mừng của nương, Địch lão phu nhân cười nói:

"Thái tử không thể sinh con. Hôm nay, nữ nhân bên người thái tử, cũng chỉ có

Hạo Nguyệt, cũng chính là nhị tỷ mang thai của ngươi. Hắn mong muốn duy

nhất, chính là Hạo Nguyệt có thể sinh hạ nhi tử, bằng không, hắn thực sự không làm ra trò gì..."

Nếu như, trời xanh có mắt, Hạo Nguyệt sinh hài tử này không được, thật là tốt biết bao!

Chỉ là, Lâm quý phi nhất định sẽ để Hạo Nguyệt sinh hạ, hơn nữa, sinh ra

chắc chắn là một nam hài. Lâm quý phi, nàng hiểu rõ nàng, mạo hiểm làm

xáo trộn huyết thống hoàng thất là tội lớn nàng cũng sẽ không để tâm

huyết của bản thân nước chảy về biển đông.

"Hạo Nguyệt? Mong muốn duy nhất đặt trên người Hạo Nguyệt sao?"

Tàn Nguyệt hạ mắt, che đậy thống khổ trong mắt. Lúc đó, nàng biết, nàng vẫn biết, Hạo Nguyệt ngay bên cạnh, nhất định cũng nghe được động tĩnh

trong phòng.

Thế nhưng, nàng không ngăn cản, cũng không đi vào...

"Đúng vậy, đều ở trên người Hạo Nguyệt!"

Địch lão phu nhân hung hăng cười:

"Bất quá, từ mang thai đến còn sống? Ngũ hoàng