XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325032

Bình chọn: 8.00/10/503 lượt.

ùng? Hai phủ?

Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy lưng run lên, cả người mồ hôi lạnh ứa ra, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tuyết, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

"Ngươi. . . . . . Ta. . . . . ."

"Tàn Nguyệt, không phải ngươi nói, trong phòng của ngươi không có người sao?"

Ngoài cửa, thanh âm tức giận truyền đến, giọng điệu kia quen thuộc. Chính là ——

Địch lão phu nhân!

"Nương. . . . . ."

Quay đầu, Tàn Nguyệt mới cảm thấy, nàng cùng Ngũ hoàng tử đứng quá gần. Mà

tay Ngũ hoàng tử hung hăng giữ người nàng, nàng thấy đau, nhưng người

ngoài nhìn vào, liền ——

Nói đúng là ám muội . . . . .

"Nương, không phải. . . . . ."

"Không phải là cái gì? Làm sao khi ta hỏi ngươi lại nói, ngươi nói, ngươi

không biết Hắc y nhân là ai , nhưng hôm nay. . . . . ."

Khó nén vẻ thất vọng trong mắt , ngoài cửa, càng nhiều người đi đến, thậm chí còn có Địch lão tướng quân.

"Cha, nương, không phải như vậy. . . . . ."

Bỏ tay Ngũ Hoàng tử ra, Tàn Nguyệt thống khổ lắc đầu, nước mắt theo lay

động đầu chậm rãi rơi xuống, rớt xuống đất, trong nháy mắt biến mất,

thậm chí ngay cả dấu vết đều không có. . . . . .

"Không phải như vậy? Vậy là như thế nào? Ta tận mắt thấy , còn có giả dối sao?"

Địch lão phu nhân thất vọng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt. Mà Địch lão tướng

quân chỉ nhìn thoáng qua nàng 1 lát rồi quay đi. Mâu quang lóe ra, làm

cho người ta nhìn không ra, là có ý gì. . . . . .

"Ta. . . . . ."

Muốn nói ra Ngũ

hoàng tử uy hiếp, nhưng còn muốn giấu, vẫn là không muốn làm cho hai

người già bọn họ lo lắng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại nước mắt từng chút

từng chút , kéo dài không ngừng. . . . . .

"Nguyệt Nhi, ngươi cùng Địch lão tướng quân nói đi, bổn vương đi về trước, chờ ngươi. . . . . ."

Ngũ hoàng tử đắc ý cười, hai mắt ám muội nhìn Tàn Nguyệt. Trước khi đi,

thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tàn Nguyệt cười. . . . . .

Tàn Nguyệt kích động né tránh. Không rõ, hắn tại sao phải nói ra câu này

làm cho người ta hiểu lầm. Nhìn hắn nhanh chóng rời đi, Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, nàng trúng kế. . . . . .

Tướng quân bọn họ làm

sao lại biết? Ngũ hoàng tử có võ công, mà Địch lão phu nhân không có võ

công gì, có người từ từ tới đây, hắn làm sao có thể một chút cũng nghe

không được?

Nhất định nghe được , mà hắn không rời đi, cũng không nói cái gì, chỉ có thể nói rõ một vấn đề ——

Là hắn cố ý !

Đoán không ra nguyên nhân hắn làm như vậy, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác

được hai chân đau xót, thân mình một cái lảo đảo, người liền qụy xuống.

Ngẩng đầu, nhìn tướng quân cùng phu nhân mặt lạnh đứng ở phía trước . . . . . .

Nhìn nha đầu đưa đến ghế dựa, bọn họ ngồi xuống. . . . . .

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bọn họ, Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú.

"Tàn Nguyệt, ta đối đãi ngươi cũng giống như nữ nhi của ta. Ta làm gì cũng

đều nghĩ đến ngươi. Ngươi là hảo hài tử có biết lễ có hiểu biết, nhưng

hôm nay, làm sao ngươi có thể. . . . . ."

Câu nói kế tiếp, Địch

lão phu nhân nói không nên lời, đổi thành bi ai nức nở. Trong phòng lại yên tĩnh làm cho âm thanh càng thêm thống thiết.

"Nương, ta cùng Ngũ hoàng tử, không có bất kỳ quan hệ nào. . . . . ."

"Hắn là người ngày đó cứu ngươi sao?"

Địch lão phu nhân lông mày nhíu lại, dừng khóc khẽ hỏi.

"Hẳn không phải, ta cảm giác không giống. . . . . ."

"Vậy hắn tại sao ở trong phòng của ngươi?"

Không giống, nhưng quan hệ của hai người rất quen thuộc. Vừa mới nhìn đến bộ

dạng ám muội của hai người, Địch lão phu nhân tức giận thiếu chút nữa té xỉu.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."

Nghĩ đến ở một đêm ở Tướng phủ, nghĩ đến điều mình làm có thể sẽ phạm vào tội lớn phải diệt cửu tộc. Tàn Nguyệt biết, nàng không thể nói !

Đặc biệt, trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, thì càng không thể nói . . . . . . Nếu nàng không nói,

bọn họ còn có thể cho rằng không biết rõ tình hình. Chuyện ngày đó, cũng là một mình nàng làm, cùng phủ Tướng quân không có quan hệ.

Nhưng là nói qua? Bọn họ có thể làm sao? Chỉ sợ, cũng chỉ có thể làm người của Ngũ hoàng tử , vì Ngũ hoàng tử tận lực .

Địch lão tướng quân một đời thanh minh, vẫn không đứng về phe ai. Nàng sao

có thể để hắn mặc dù đã lớn tuổi mà vì nàng vẫn phải làm những việc mình không muốn.

"Bởi vì sao? Ngươi nói đi. . . . . ."

Địch

lão phu nhân hét lớn một tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên Tàn Nguyệt bị

lão phu nhân nặng lời. Tàn Nguyệt cắn môi, mạnh miệng không nói câu

nào.

"Không nói, hay là không phản đối? Người tới chuẩn bị phạt theo gia pháp!"

"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Người nói, người nói ra , nói đi. . . . . ."

Cái gọi là gia pháp, bình thường cũng không thấy tướng quân dùng đến. Nhưng bọn hắn lại nghe nói gia pháp vừa dùng, sẽ không cần phân biệt lớn nhỏ

đều mất mạng.

"Tiểu thư, ngươi nói đi. . . . . ."

Tiểu Mạt sốt ruột quỳ ở một bên Tàn Nguyệt, dùng sức lắc tay Tàn Nguyệt, hi

vọng Tàn Nguyệt có thể nói ra chân tướng để miễn phải chịu phạt.

"Hừ, tiểu thư? Địch Mân đã chết nhưng ngươi cũng là người của Địch Mân . . . . . Tàn Nguyệt, Địch Mân mới đã chết vài ngày, ngươi cứ như vậy khẩn

cấp cùng với Địch Mân phủi sạch quan hệ s