Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323755

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

nhẫn tâm thiết kế Tàn Nguyệt, hại một đứa nhỏ chưa thành hình. Nhưng đứa nhỏ sinh ra rồi, nàng còn có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ chịu khổ sao?

Không tận mắt thấy hài tử kia, chỉ nghe được Hạo Nguyệt nói như vậy, nàng đã cảm thấy chính mình thực tà ác.

Ân ân oán oán giữa người lớn, đó là chuyện giữa đại nhân, không nên xúc

phạm tới đứa nhỏ, đặc biệt một đứa nhỏ còn chưa có hiểu biết.

Nhưng, nay thương tổn đã thành, nàng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, có biện pháp gì đến cứu hay không? Có thể cứu sao?

Địch Mân không chết, sống tốt, mà về sau nàng cũng sẽ có con của mình.

Chuyện Thái tử tính kế Địch Mân, Địch Mân tự nhiên sẽ giải quyết, mà ân oán

giữa Hạo Nguyệt và nàng, đó cũng là chuyện giữa nàng và Hạo Nguyệt.

Tất cả này, ai vô tội? Trừ bỏ nàng, cũng chỉ có hài tử vô tội kia.

Trong lòng đau quá, đau quá. . . . . .

Tàn Nguyệt thở dài, người sớm đã trở lại, nhưng trong lòng lại như cũ chứa

chuyện này, muốn làm chút gì đó, nhưng Tàn Nguyệt lại phát hiện, bản

thân đúng là bất lực.

“Nguyệt Nhi, đi ra ngoài một chuyến, chơi không vui sao?”

Hắn vào đã bao lâu? Nhưng Tàn Nguyệt thất thần, đều không cảm giác được.

Hắn thừa nhận, lúc tiến vào, cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng Tàn Nguyệt không nằm ngủ, mà là ngồi ở phía trước cửa sổ, thất thần nhìn bên ngoài.

Hôm nay là mười lăm, ánh trăng bên ngoài rất lớn, cũng rất sáng.

Tàn Nguyệt nói, trăng tròn không thuộc về của nàng, thuộc về nàng, chỉ có Tàn Nguyệt, trăng khuyết.

“Mân, ngươi đã trở lại. . . . . .”

Xoay người, săn sóc giúp Địch Mân cởi áo ra, Tàn Nguyệt vui vẻ cười nói.

“Ngươi có tâm sự?”

Tay Tàn Nguyệt cầm quần áo cứng đờ, chợt thản nhiên cười:

“Mân, gần đây đang bận cái gì? Phải chú ý nghỉ ngơi, ngươi nhìn ngươi lần trước bị thương, suýt mất mạng, người gầy đi nhiều.”

Thấy Tàn Nguyệt không muốn nói, Địch Mân cũng không tiếp tục hỏi. Hắn hiểu

tính tình Tàn Nguyệt nàng không muốn nói chuyện, hắn hỏi như thế nào

cũng hỏi không ra.

Xem ra, chỉ có thể ngày mai hỏi Chanh Sát. Chanh Sát sẽ không nói dối, hắn cũng tin tưởng Chanh Sát.

“Cũng không có gì, chỉ là đang thiết lập ván cục. . . . . .”

“Thiết lập ván cục. . . . . .”

Tàn Nguyệt nhướng mày, khẽ cười nói:

“Nhưng phải đối phó thái tử?”

“Cũng không hoàn toàn đúng, trừ bỏ thái tử, còn có Lâm quý phi. . . .”

Địch Mân thở dài, hiện tại đêm dài nhân tĩnh, chung quanh viện này đều có sát thủ nhìn, cực kỳ an toàn.

“Nguyệt Nhi, ta muốn nói cho ngươi biết tính toán của ta, có thể chứ?”

Tàn Nguyệt gật gật đầu, trong mắt cảm động nước mắt lưng tròng:

“Mân, những điều này là cơ mật, ngươi nói với ta không có chuyện gì sao? Có thể hay không. . . .”

Hắn tin tưởng nàng, thậm chí nói cho nàng biết kế hoạch của hắn, điểm ấy làm cho Tàn Nguyệt phá lệ cảm động.

“Không ngại, cẩn thận một chút, không có chuyện gì!”

Địch Mân cười nhẹ, kéo tay Tàn Nguyệt ngồi xuống, nhỏ giọng nói:

“Đương kim hoàng thượng có ba nhi tử, ngươi cũng biết. Ngươi cảm thấy ai làm hoàng thượng thích hợp nhất. . . .”

Thân mình Tàn Nguyệt rung rung, loại vấn đề này, Địch Mân không nên lo lắng, đương kim hoàng thượng không phải còn khoẻ mạnh sao? Không có nghe nói

hoàng thượng sinh bệnh, nhưng Địch Mân lại. . . .

Đối hoàng

thượng, Tàn Nguyệt biết vô cùng ít, có thể nói có chút thương cảm. Lần

đó gặp mặt một lần, sau đó để nàng đi hòa thân, hoàng thượng cũng không

tỏ vẻ phản đối.

“Mân, này. . . . . . Hay là. . . . . .”

Tàn Nguyệt run rẩy, bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ.

“Nguyệt Nhi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta không muốn làm loạn thần tặc

tử. Nhưng, ngươi cũng biết thù hận ở giữa ta và thái tử, ta muốn trả thù thái tử, và trừ bỏ Lâm quý phi. Nhưng thái tử chính là thái tử, hắn đi

rồi, đối với quốc gia không tốt, cho nên nghĩ đến vấn đề thái tử trước.”

Địch Mân cười nhạt giải thích, hắn sủng nịch ôm lấy Tàn Nguyệt:

“Đáp ứng ngươi, ta không quên, ta muốn, sau khi làm tốt chuyện này, chúng ta liền ẩn cư, qua những ngày vui vẻ. . . . .”

Ẩn cư?

Nghĩ đến từ này, Tàn Nguyệt thản nhiên nở nụ cười:

“Ta cũng nghĩ vậy. Bất quá, tuy thái tử rất xấu, nhưng tội không đáng chết. Tuy hắn từng hại ta, nhưng đã giúp ta rất nhiều lần. Mân, nếu có thể,

giữ hắn một mạng đi. Thái tử, nghe nói Ngũ hoàng tử lòng dạ độc ác, theo ta tiếp xúc với hắn để xem, tâm cơ của hắn xác thực thâm trầm, không

biết nếu như là hắn vào chỗ, có thể dung được Hiên Vương hay không?”

Địch Mân gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

“Ta cũng lo lắng vậy, cho nên ta nghĩ, âm thầm bồi dưỡng Hiên Vương vào chỗ. . . . . .”

Cảm giác có chút kỳ quái!

Nghe lời Địch Mân nói…, giống như hoàng thượng ngày giờ không nhiều, cũng sắp chết. . .

“Hiên Vương sao? Hiên Vương tâm nhân hậu, thật sự là lựa chọn tốt nhất. Hơn

nữa, tuy rằng Hiên Vương cường thế không đủ, nhưng hiện tại cũng không

phải loạn thế, cảm giác hắn chứng thật là lựa chọn tốt nhất. . . . . .”

Kỳ thật, chuyện càng chủ yếu, nếu Hiên Vương vào chỗ, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt đối các huynh đệ.

Địch Mân gật gật đầu, cười nói:

“Nguyệt Nhi, ngươi nói đúng, chính là Hiên Vương đi.


XtGem Forum catalog