XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 8.5.00/10/321 lượt.

phi lẳng lặng đi ở phía trước.

Bàn về tội Lâm quý phi phạm phải, xử phạt như vậy, có vẻ có chút nhẹ, nhưng vì thái tử, cũng vì Tàn Nguyệt cầu tình, Địch Mân đồng ý, cũng chỉ xử

tử mình Lâm quý phi!

Trong phòng giam, vẫn là âm u không ánh sáng, mùi nấm mốc ẩm ướt xông vào mũi, làm cho người ta nhịn không được nhíu mày.

“Hàn phi, ngươi đúng ý rồi?”

Lâm quý phi, ngồi lẳng lặng, nàng thậm chí còn không có thỉnh an hoàng thượng.

Có lẽ, biết phải chết, đối ngoại cũng cảm thấy không quan trọng chút nào!

“Không có gì đắc ý không đắc ý, chỉ là nhìn người ác sẽ có ác báo, tâm tình không tồi!”

Hàn phi thản nhiên cười, thái tử không lên tiếng, Ngũ hoàng tử cũng lẳng

lặng nhìn, đối với Địch Mân, Hiên Vương theo đến, bọn họ trầm tư.

“Con của ngươi, không nghĩ tới cuối cùng là thái tử. . . . . .”

Lâm quý phi thở dài, bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười:

“Ha ha, tốt, thật tốt! Ta vốn định kháng trời, không nghĩ tới, kết quả là, tất cả đều là uổng phí . . . . . .”

Thậm chí, còn làm phiền hà nhà mẹ của nàng. Lâm phủ, đã trở thành quá khứ,

chết đã chết đi, không chết cũng đều đến biên cương, trọn đời không thể

trở về.

“Hành hình đi!”

Hoàng thượng quay sang, muốn bỏ

Lâm quý phi cũng không phải chuyện một ngày nửa ngày, khi tất cả đều đạt thành, trong lòng vì sao không có một chút khoái cảm?

“Nương nương, mời!”

Kỳ thật, hoàng thượng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn chỉ ban Lâm quý

phi cái chết, thậm chí cũng không cách chức nàng làm nô, chỉ là phong

hào rơi xuống hai cấp mà thôi.

“Hoàng thượng, nô tì biết tội đáng chết vạn lần, nô tì chỉ hy vọng, hoàng thượng có thể tha Phái Nhi. . . . .”

Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài:

“Hạo Nhi đã nói qua, bọn họ là huynh đệ, sẽ không cần mạng Phái Nhi!”

Về việc này, hắn thực cảm kích Địch Mân, độ lượng lớn như vậy, hẳn mới là đạo làm vua ?

Tự mình xử tử con của mình, hoàng thượng vẫn làm không được.

Nếu Địch Mân không buông tha thái tử, lấy việc thái tử làm với Địch Mân, đã sớm nên chết.

“Tạ hoàng thượng ân điển. . . . . .”

Đứng lên, Lâm quý phi cung kính quỳ xuống, nhìn tay cung nữ một cái, bưng ly rượu lên, không chút lựa chọn uống vào. . . . . .

“Mẫu phi, không cần. . . . . .”

Thái tử đứng dậy, bất an lôi kéo Lâm quý phi, Lâm quý phi cười khổ nhìn hoàng thượng:

“Hoàng thượng, người có từng thích. . . .”

Bụng, đau kịch liệt, sắc mặt Lâm quý phi tái nhợt, rượu này, nàng rất quen

thuộc, từng vô số lần âm thầm cho người khác, cũng không có nghĩ đến,

một ngày kia, nàng cũng chết bởi loại rượu này. . . .

“Mẫu phi. . . . . .”

Đỡ được thân mình Lâm quý phi, thái tử bi ai khóc lên, mẫu phi, vì sao, vì sao. . . . . .

Người đấu cả đời, chiếm cả đời, đến cuối cùng, lấy được cũng chỉ có một ly rượu nhạt này sao?

Đã chết, đi, xong hết mọi chuyện. . . . . .

Có lẽ, hắn cũng nên đi. . . . . .

Nhìn cung nữ, thái tử đột nhiên đứng dậy, rất nhanh cầm lấy chủy thủ sắc bén kia, hung hăng đâm bụng của mình. . . . . .

“Thái tử. . . . . .”

Phịch một tiếng, thái tử chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, chủy thủ liền rơi xuống mặt đất, có ngục tốt lại đây, đem đồ vật cầm đi ra ngoài.

“Tại sao phải ngăn cản ta. . . . . .”

Nhìn Địch Mân, thái tử oán hận hỏi.

“Bởi vì ta đã đáp ứng nàng, sẽ thả ngươi một mạng. . . . . .”

Nàng, hắn biết nói là Tàn Nguyệt. Hạo Nguyệt vốn là vạn phần khiếp sợ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng cười ha hả:

“Tàn Nguyệt, Liễu Tàn Nguyệt, chúng ta đều hình dạng này rồi, nàng vẫn không thể buông tha chúng ta. . . . . .”

Đi đến bên người thái tử, Hạo Nguyệt hắc hắc cười:

“Vì sao, ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn kém con tiện nhân kia?”

Ba một tiếng, một bàn tay hạ xuống, trên mặt Hạo Nguyệt sưng lên hơn nửa, thái tử cả giận nói:

“Hạo Nguyệt, ngươi không được nói nàng như vậy!”

“Không được? Ha ha. . . Thái tử, ngươi có tư cách gì nói không được. . . .” Địch Mân yếu ớt than, trong mắt, mang theo thương hại nhàn nhạt, hiện tại

hắn rốt cục hiểu được, tại sao Tàn Nguyệt nói hai người bọn họ đều người đáng thương ——

Không chiếm được người mình thích, nhưng lại không thể buông lòng, thích người bên cạnh, đây, có lẽ chính là ý của Tàn Nguyệt.

“Quý trọng người trước mắt?”

Thái tử nỉ non, trong mắt mang theo thương cảm nhàn nhạt, người trước mắt, nói là Hạo Nguyệt sao?

Mặc dù là Hạo Nguyệt nói nàng như vậy, mặc dù Hạo Nguyệt cho tới bây giờ

đều không hiểu ý tốt của Tàn Nguyệt, nhưng Tàn Nguyệt cuối cùng, vẫn

hiểu Hạo Nguyệt.

Thái tử thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt ngơ ngác, hiện tại, hắn thật sự muốn buông tay.

Nương đi, mà thân thể Cường nhi cũng không khoẻ, hắn vốn muốn theo nương đi, nhưng con trai . . .

Nếu như không có hắn, Cường nhi nên làm sao bây giờ?

Hắn còn nhỏ, lại chịu nhiều khổ sở như vậy. . .

Trong mắt ẩm ướt, thái tử ôm lấy Cường nhi. Gọi là Cường nhi, nhưng thân thể hắn, từ nhỏ lại không có chỗ nào tốt.

Tên dùng được sao? Có lẽ không dùng được? Dù sao, Cường nhi là thời điểm ở trong bụng mẹ, chịu bệnh. . . .

Nếu, lúc trước nương không tính kế như vậy, sẽ không đắc tội nhiều người như vậy. . . .

Nếu,