
ở miệng. Lẽ ra người được an ủi lúc này là Tàn Nguyệt, nhưng
ngược lại thành ra nàng đang an ủi Địch Mân rồi.
"Tàn Nguyệt, xin lỗi, tối hôm qua ta không biết đó là ngươi..."
Lúng túng quay mặt đi, Địch Mân thậm chí không biết phải đối mặt với Tàn
Nguyệt như thế nào. Tàn Nguyệt là người tốt, hắn không muốn nàng phải
chịu ủy khuất. Nhưng Tàn Nguyệt đối với hắn? Nàng có thể đang thở dài
hay chính mình đang ngăn trở giấc mộng làm hoàng hậu của nàng?
Trực giác của hắn cho biết Tàn Nguyệt không phải là người như vậy. Nhưng hắn không biết Tàn Nguyệt với thái tử trong lúc đó có bao nhiêu ấn tượng,
có phải nàng cũng yêu thái tử không?
"Ta cũng không biết, tại sao ta lại ở nơi này..."
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, tầm mắt nhìn đi rất xa:
"Không biết, tướng phủ bây giờ thế nào rồi? Thái tử có truy cứu hay không?"
Cái nàng lo lắng bây giờ chính là gia đình kia, về phần chính mình, thật ra không sao cả. Địch Mân nếu như cho nàng ở lại, thì nàng ở lại; nếu như
đuổi nàng đi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói một chữ không.
"Chắc là sẽ không có chuyện gì? Nếu thật sự có, tướng quân phủ đã phải biết rồi!"
Địch Mân quay đầu lại, thì ra nàng lo không phải thái tử mà là tướng phủ, trái tim hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Tướng quân nói cũng đúng, là ta sơ sót..."
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, trong lúc nàng đang lo lắng, nói không
chừng, Hạo Nguyệt thật sự đã có biện pháp với thái tử. Hạo Nguyệt xinh
đẹp như vậy, cũng thông minh như vậy, làm việc đều rất chắc chắn, làm
sao có thể mạo hiểm như vậy?
"Tàn Nguyệt, chúng ta đều đã là vợ
chồng rồi, không cần gọi ta tướng quân, gọi tên của ta là được rồi. Gọi
ta Địch Mân, nàng phải nhớ kỹ?"
Vốn muốn hỏi nàng nghĩ chuyện này như thế nào, nhưng nhìn miệng nàng cười khổ, Địch Mân cảm giác đau
lòng: cùng hắn bái đường chính là nàng, động phòng cũng chính là nàng,
mặc dù nàng nhầm kiệu mà tới được, nhưng nàng đã là nương tử của hắn
rồi, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, làm dịu đi những lo lắng trên mặt
nàng, làm cho nàng có thể vô tư mà cười...
"Tướng quân... Địch Mân, nhưng, nương tử của ngươi hẳn nên là..." Bị hắn trừng mắt nhìn, Tàn Nguyệt vội vàng đổi giọng. Hắn thừa nhận nàng
là nương tử? Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng, hắn tối thiểu
cũng sẽ tức giận xem chuyện gì đang xảy ra? Hoặc là hung hăng giáo huấn
nàng một trận, dù sao thì việc tân nương bị đổi người cũng không phải là việc nhỏ.
"Hư, Tàn Nguyệt, nương tử của ta vốn là Tàn Nguyệt!
Cùng ta thành thân chính là ngươi, bái đường chính là ngươi, động phòng
chính là ngươi... Tàn Nguyệt, nương tử của ta còn ai vào đây? Chỉ có một người, ngươi chính là thê tử của ta!"
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Tàn
Nguyệt, Địch Mân đột nhiên cảm giác trời cao kỳ thật đối với hắn không
tệ, hắn là người cực độ phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng lại lấy được
nữ tử hắn âm thầm thích...
"Nhưng... Nhưng..."
Nghe những
lời tình cảm hắn vừa nói, khuôn mặt Tàn Nguyệt càng hồng. Kỳ thật, tối
hôm qua lúc biết hắn không phải thái tử, trong lòng của nàng trừ sốt
ruột,còn có một tia hưng phấn. Dù sao, đối với nàng mà nói, không cầu
vinh hoa phú quý, không cầu quyền to chức trọng, từ trước tới nay, điều
nàng muốn chỉ là gặp được một nam tử tốt, bình thản lạnh nhạt mà sống
thôi. Địch Mân không phải thái tử, hắn chỉ là một tướng quân, mặc dù sau này cũng có khả năng sẽ phải tam thê tứ thiếp, nhưng so với thái tử là
cửu ngũ chi tôn mà nói, phụ nữ ít, phiền toái cũng ít đi nhiều.
Mà hôm nay, người bình thường chứng kiến tình huống như vậy, tối thiểu
cũng tức giận, hoặc giận dữ, hoặc là nguyền rủa mắng nhiếc một hồi.
Nhưng Địch Mân, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, nàng như
thế nào lại cảm giác hắn còn giống như có cút cao hứng đây?
"Làm sao vậy, Tàn Nguyệt? Ngươi không phải là thích thái tử chứ?"
Mặc dù ngươi thích, bây giờ cũng đã muộn, Địch Mân thầm nghĩ. Chỉ là những
lời này hắn cũng không nói ra, trong lòng có chút hả hê, nếu như để cho Tàn Nguyệt biết, như vậy đã có thể...
"Thích thái tử? Sao lại có thể? Ta chỉ gặp hắn một lần, ta cùng hắn nói chuyện thậm chí còn ít hơn nói cùng ngươi như thế này"
Không biết vì nguyên nhân gì, khi nghe Địch Mân nói nàng thích thái tử, tâm
lý Tàn Nguyệt vạn phần không thoải mái, Địch Mân vừa mới thở phào nhẹ
nhõm, lại nghe Tàn Nguyệt nói:
"Bây giờ không phải là chuyện
thích hay không thích, mà là... Thái tử sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Địch Mân, ngươi không lo lắng sao?"
Tru di cửu tộc, là một chuyện cực kỳ hệ trọng, còn có...
"Được rồi, sao ngươi lại không tức giận?"
Đối với hắn, bây giờ mới là quan trọng nhất, phát sinh chuyện lớn như vậy, thái độ của hắn rất không bình thường.
"Tại sao phải tức giận? Tàn Nguyệt, ta biết ngươi cũng là người bị lừa gạt,
hết thảy đều là Hạo Nguyệt bày ra, ta nói không đúng sao?"
Cười
cười nhìn Tàn Nguyệt, tâm tình Địch Mân rất tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sớm đã đến rồi, đến bây giờ bên thái tử vẫn không có động tĩnh gì,
đã chứng tỏ rằng người phụ nữ ác độc Hạo Nguyệt kia đã giải quyết ổn mọi chuyện. Bấ