Old school Easter eggs.
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329384

Bình chọn: 9.5.00/10/938 lượt.

n với những câu hỏi không đúng chủ đề như

vậy của phóng viên, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, người

đại diện lập tức phủ quyết: “Thời gian còn lại là do tổng giám đốc

của Giang Lâm chúng tôi trả lời các câu hỏi của các vị phóng viên.”

Hinh Ý mặt không biểu

cảm đứng lên, ánh đèn loang loáng toàn hội trường tập trung trên

người cô.

Sau khi mở xong buổi

họp báo đưa tin, cô lập tức như ngựa không dừng vó mở tiếp hội nghi

cấp cao của Giang Lâm, hội nghi chặn đứng tất cả các hạng mục do Lâm

Đạt Quảng phụ trách, còn sắp xếp lại các chức vụ quản lý có liên

quan đến nhà họ Lâm, nói tóm lại là chỉ có giáng chức chứ không

thăng chức.

Tất cả các quản lý,

kể cả Hà Thư Mẫn và Lưu Dư Chân đều có chút kinh ngạc về vị tổng

tài mới nhậm chức này, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tổng tài

không hề bao che khuyết điểm như vậy.

Mà Lâm Đạt Quảng cầm

đầu nhóm người nhà họ Lâm vốn tưởng rằng sau khi Giang Vũ Chính

xuống đài, có Hinh Ý trong Giang Lâm thì bầu trời của nhà họ Lâm sẽ

có ngày tốt đẹp, quả thật không nghĩ đến Hinh Ý trái lại tự hạ bệ

người một nhà. Mỗi người đều rất tức giận nhưng lại không dám làm

gì trong hội nghị, chỉ có thể đợi đến khi chấm dứt hội nghị sẽ

bàn lại sau.

Hội nghị vừa kết thúc,

Lâm Đạt Quảng liền theo chân Hinh Ý lên văn phòng tổng tài lầu 75, thư

kí đóng cửa lại, Lâm Đạt Quảng liền không thể chờ đợi được mà chất

vấn cố ngay: “Hinh Ý, cháu làm vậy là muốn đẩy người nhà họ Lâm

chúng ta về đâu?”

Hinh Ý liếc nhìn ông

ta, nặn ra một nụ cười trên mặt, nụ cười đúng tiêu chuẩn giao tiếp,

“Chú, không phải các người từng nói muốn bảo vệ sự nghiệp của ba ba

sao? Hiện tại cháu đã ngồi lên vị trí này, sự nghiệp của gia đình

cháu sẽ bảo vệ, về phần các người…”

“Cháu thật là quá

đáng.” Lão ta bày ra bộ mặt người lớn giáo dục con cháu, vốn cho

rằng cô lên đài thì từ nay về sau sẽ trọng dụng người nhà họ Lâm,

thật không ngờ lại bị chèn ép như vậy. Nhất định là do Giang Vũ

Chính, tay của lão ta chăm chú đặt trên mặt bàn, nhất định là tên

Giang Vũ Chính oan hồn bất tan đã xui khiến cô đối phó với người

nhà.

“Đây là quá đáng sao?

Vậy chú tự tay đẩy Vũ Chính xuống thì gọi là gì? Chú rõ ràng có

thể níu lấy anh ấy nhưng lại không làm thì gọi là gì? Đó là ân huệ

mà chú ban cho anh ấy sao?” Cô càng nói càng kích động, hung hăng

trừng mắt đứng đối diện Lâm Đạt Quảng, đây là ông chú ruột của cô,

ông chú ruột không hề có nhân tính của cô.

Lâm Đạt Quảng nhất

thời nghẹn lời, cả buổi mới nói được một câu: “Đó là do nó…nó gieo

gió gặp bão. Nếu không phải là nó thì anh cả sẽ không chết. Đó là

sự thật.” Lão ta lớn tiếng gào lên với cô.

Cô thở thật mạnh một

hơi, bình tĩnh nói: “Chuyện trước kia đều đã trôi qua rồi, không cần

phải tiếp tục vương vấn nữa.”

“Cháu là bị tên

nghiệt chủng Giang Vũ Chính kia dụ dỗ cho nên mới nói nó đã là quá

khứ, nhưng cháu có nghĩ đến mẹ của cháu chị dâu của chú phải sống

thế nào không?” Ông ta lấy thứ vũ khí cực kì lợi hại kia ra trong

lúc này, Hinh Ý không thể nào không để ý đến mẹ của cô.

“Nếu chú mà dám ba

câu bốn lời trước mặt mẹ tôi thì không chỉ đơn giản là quét chú ra

khỏi Giang Lâm đâu.” Cô gằn từng chữ từng chữ một, sắc mặt sắc bén

hung ác.

“Cháu đang có…thái độ

gì vậy, sao dám nói chuyện với người lớn như vậy? Cháu…cháu…” Lâm

Đạt Quảng nhìn cô con gái khí phách càng mạnh mẽ hơn ba ba của mình,

khí thế lập tức bị đè xuống.

“Hừ, cháu có thái độ

gì sao? Chú, sao chú không nghĩ xem chú có bao nhiêu thứ bị cháu nắm

trong tay?” Cô chỉ cười khẽ, đẩy Vũ Chính lăn xuống bậc thang, đây là

cố ý mưu sát; thâm hụt công quỹ của Giang Lâm lại còn lấy cắp

bí mật kinh doanh bán cho

đối thủ cạnh tranh chính là phạm tội…chỉ một trong những cái đó

cũng có thể tống lão ta vào tù.

Lâm Đạt Quảng kinh

ngạc nhìn Hinh Ý không nói nên lời, cô lại dám lấy thứ này uy hiếp

lão ta? Cắn răng, giận dữ rời khỏi văn phòng.

Khi Hinh Ý lái xe chạy

về nhà thì đã là 6h tối, hôm nay anh tháo thạch cao, anh nói muốn

chờ cô về. Nhưng khi cô cấp tốc chạy về nhà thì quản gia đã tiễn

bác sĩ ra khỏi cửa.

Bác sĩ nhìn ánh mắt

chờ mong và lo lắng của cô thì thở dài thấp giọng nói: “Xương cốt

liền lại không được tốt lắm, đặc biệt là đùi phải, mắc cá chân có

hơi bị biến dạng, xương bánh chè cứng lại…sau này có khả năng tình

trạng co giật sẽ càng nguy hiểm. Cổ