
một ngày còn không cưới thê tử, thái hậu cùng hoàng đế một ngày cũng không bỏ qua, nói gì đến chuyện thanh tịnh !
Chú thích
Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (不孝有三無後為大) : Bất hiếu có ba tội
1- Hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.
2-Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.
3- Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.
Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Mà hiện tại… Cưới cũng tốt , bỏ ở nơi nào cũng tốt, thái hậu lải nhải mãi cũng phải yên lặng, nghĩ tới đây Sở Dịch mạnh mẽ đứng lên nói “Đi thôi !”
Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi còn không hiểu ý tứ, đồng thời hỏi “Đi chỗ đó ? Làm gì ?”
“Đến Liễu gia, đón dâu” Sở Dịch nói ngắn gọn liền cất bước ra khỏi phòng khách.
“Lúc đầu không phải không muốn cưới sao, thế nào liền đổi chủ ý ?” Tiêu Ngọc Long thản nhiên đứng lên bỡn cợt hỏi.
“Quay về với chính nghĩa muốn kết hôn, lấy rồi bỏ đều như nhau, lúc đó thái hậu cùng hoàng thượng cũng không thể nói gì hơn “ Lời nói thật vô tình, dường như cưới vợ là người khác không phải hắn.
Trái tim hắn không có tình cũng không có yêu, hắn càng không biết ái tình là như thế nào, thê tử có cũng như không, nữ nhân chỉ là thứ trói buộc a!
“Ngươi đây là cưới vợ a ? Hay là cưới lá chắn về ?” Tiêu Ngọc Long không sợ chết hướng Sở Dịch trêu chọc.
“Được rồi, giờ lành đã đến, mặc kệ lấy là thê tử hay tấm chắn, xuất phát đi “ Thạch Phi ôn hòa nói.
Sở Dịch cho Tiêu Ngọc Long một cái nhìn cảnh cáo, chính là khẳng định với Tiêu Ngọc Long, nếu nói thêm một câu vô ích nữa liền đuổi hắn ra khỏi phủ. Tiêu Ngọc Long đương nhiên hiểu “lực sát thương” của ánh nhìn kia, rất biết điều liền ngậm chặt mồm. Nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện ý cười nhạo.
Ba người cùng nhau đi ra phòng khách.
Sở Dịch mang theo Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi đón dâu xong tiến vào phủ tướng quân.
Đã thấy hai vị khách quý ngồi trong đại sảnh, hoàng thượng Long Ngự cùng thái hậu !
Ngay khi Sở Dịch vừa thỉnh an, một tiếng hô vang lên :” Nhất bái thiên địa “! Nhất định là thái hậu an bài “tốt đẹp”. Hắn nhíu mày, nhín phía dưới thái hậu cười hài lòng không ngớt, vẻ mặt đầy vui mừng. Sở Dịch nghĩ chính là hắn cưới vợ nha, thế nào cảm thấy thái hậu còn vui mừng hơn tân lang , liền cảm thấy buồn cười. Cũng không ngăn ngực cảm thấy ấm áp, trên thế giới này cũng chỉ một người bác thật lòng vì hắn nở nụ cười.
Thái hậu nhìn Sở dịch mặt đờ ra , vội vã ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo, nhẹ thét “ Dịch nhi “. Ý bảo hắn nhanh nhanh bái đường.
Song Song đầu bị hỉ khăn che cái gì cũng không nhìn thấy, đầu loạn mơ mơ màng màng mặc cho người an bài.
Cứ như vậy nghi thức giản đơn cũng kết thúc, lạy thiên địa , lạy thái hậu cùng hoàng thượng. Song Song bị đưa vào động phòng, nàng không thể giải thích được sao giọng nói của thái hậu nghe thật quen tai ?
Bên ngoài tiệc rượu đã dần tàn, thái hậu cùng hoàng thượng bãi giá hồi cung, Tiên Ngọc Long cùng Thạch Phi đang rời đi, một ít đại thần đến chúc mừng cũng tốp năm tụm ba ly khai, thấy sở Dịch như khối băng thế kia ai còn dám nghĩ nháo động phòng.
Rốt cục, kết thúc ! Song Song không khỏi thở dài, ai ! Nàng muốn hạ khăn voan xuống, nhưng không dám, vì bà mối dặn dò hàng trăm nghìn lần, là thục nữ đoan trang, không thể làm cái này, không thể làm thế nọ, trái lại phải ngồi một chỗ chờ tân lang đến ! Đây là đạo lý gì !
Nàng phải ngồi như vậy tới khi nào ? Song Song ngồi trên giường khổ sở thầm nghĩ. Bà mối chỉ nói không muốn nhưng chưa nói muốn ? Song Song không khỏi nghĩ nếu như có mẫu thân thật tốt biết bao.
Ngay khi nàng tư tưởng còn đang đấu tranh, tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của nàng. Một đôi chân ! Đứng ở trước mặt Song Song, không nên trách Song Song hình dung người này thành một đôi chân, vì nàng thật sự chỉ thấy một đôi chân.
Sở Dịch bình tĩnh nhìn trước mắt “thê tử” của hắn, một người cùng hắn không thể cùng nhau. Không có tình cũng không có yêu, chỉ là một thê tử.
Song Song đoán rằng chủ nhân của hai chân kia chính là “phu quân “ của nàng.
“Người nào, ta cũng không thể ngồi mãi chỗ này, cũng không thể quay đầu, cổ ta cũng sắp gãy” Một lúc lâu, thấy người kia không nói câu nào, Song Song thực sự chịu không nổi “áp bách” trên đầu (nó chính là mũ phượng đấy a , chắc là nặng lắm^^), mở miệng hỏi, tuy rằng nàng nói có chút khoa trương, nhưng thực sự rất khó chịu.
Chỉ nghe một thanh âm từ tính nhưng băng lãnh vang lên trên đầu :” Tùy tiện nàng”.
Song Song như nghe được lệnh đặc xá, vui vẻ đứng lên muốn hoạt động một chút không ngờ thân thể ngồi quá lâu, chân đã tê rần, chỉ nghe “ A” một tiếng hét chói tai, chân mềm nhũn, ngã vào trong lòng Sở Dịch.
Sở Dịch bị va chạm, hai tay theo phản xạ ôm lấy thân người đột nhiên ngã tới kia. Chỉ nghe, rầm ! một tiếng, mũ phượng trên đầu Song Song rơi xuống đất, lăn tới dưới chân Sở Dịch !
A! Trời ơi! Cái này thật mất mặt, Song Song xấu hổ, mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngực ảo não đến muốn chết ! Song Son