
được.”
“Chàng cứ thong thả kể đi, thiếp rảnh rỗi mà.”
“Thần Nông và Cao Tân đều là Thần tộc thượng cổ, duy trì dòng dõi rất khắt
khe, mấy vạn năm nay để giữ gìn lợi ích cho tộc mình, họ nghiêm cấm
những kẻ không cùng đẳng cấp kết hôn với nhau. Viêm Đế đời trước muốn
cưới Viêm Hậu xuất thân thấp kém cũng chật vật muôn vàn, sau cùng phải
nói thác rằng Viêm Hậu thuộc chi thứ của Xích Thủy thị mới có thể miễn
cưỡng kết hôn. Bởi đã nếm mùi đau khổ nên suốt thời gian tại vị, Viêm Đế luôn nỗ lực phá bỏ quy định khắt khe về dòng dõi, có điều muốn cải cách một tập tục đã mấy vạn năm nhất định phải máu chảy đầu rơi, mà Viêm Đế
lại là người nhân hậu, không nỡ lòng nào, bởi thế dù ông ta cố gắng đến
mấy đi chăng nữa cũng chỉ thay đổi được bề ngoài chứ không sao chạm tới
gốc rễ. Nhưng Xi Vưu thì khác, để đạt được mục đích, hắn chẳng ngại gì
thây phơi đầy nội, dưới tay hắn, ắt hẳn Thần Nông sẽ thay da đổi thịt.
Hiên Viên vốn khác hẳn hai nước chúng ta, nên khỏi cần nhắc tới.”
“Phải, Hiên Viên không giống với hai nước kia.” Giọng điệu A Hành toát lên vẻ
kiêu ngạo, “Thiếp phát hiện phụ nữ Cao Tân khi bình phẩm về đàn ông
chẳng thèm đếm xỉa gì tới phẩm cách tài hoa của họ mà đầu tiên phải quan tâm tới dòng dõi huyết thống trước đã, như thế chỉ những kẻ con nhà
dòng dõi, mang huyết thống cao quý mới đáng để kết hôn vậy, những lời đó thoạt nghe chỉ là chuyện vãn khuê phòng, nhưng lại phản ánh rất nhiều
điều. Người Hiên Viên bọn thiếp tuy không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi
hai đại Thần tộc, nhưng phụ vương thiếp từng nói: “Thần tiên, con người
hay yêu quái trừ chủng tộc bất đồng còn lại đều bình đẳng, chẳng có gì
là cao quý hay đê tiện cả, thật hoang đường hết sức.” Dù là người hay
yêu quái, sự sang hèn của bản thân chỉ phụ thuộc vào chính những hành
động của mình mà thôi. Ở Hiên Viên, bất kể chàng thuộc Thần tộc, Nhân
tộc hay Yêu tộc, bất kể chàng sinh ra trong nhà quyền quý hay nghèo hèn, chỉ cần có tài, chàng sẽ được mọi người kính trọng.”
Thiếu Hạo
nói: “Đến giờ Cao Tân vẫn chìm trong niềm tự mãn của một Thần tộc thượng cổ chứ nào chịu nhìn nhận sự cổ hủ của mình, ngay phụ vương cũng đâu có nhận ra Thần Nông đang chuyển mình mạnh mẽ, họ chỉ coi chuyện tranh đấu giữa Chúc Dung và Xi Vưu như một cuộc chiến giành quyền lực mà thôi.
Hôm nay trên triều ta tâu rằng cuộc tranh đấu giữa Xi Vưu và Chúc Dung
thật ra là cuộc xung đột giữa hai giai tầng rồi thử đề xuất một vài cải
cách nhưng phụ vương rất không vui, nói lễ nghi tôn ti là gốc để lập
quốc, vậy mà ta lại dám nói càn đòi thay đổi.”
Những chuyện này A Hành chẳng làm sao tháo gỡ giùm y được, nàng đành lựa lời khuyên giải:
“Chàng cứ từ từ, có những chuyện không thể nóng vội được đâu.”
Thiếu Hạo thở dài: “Chỉ mong có thể khuyên phụ vương để ngài dần hiểu ra
thôi! Nếu Cao Tân cứ khư khư bảo thủ thế này thì sớm muộn sẽ mất nước.
Có lúc ta cũng thực ngưỡng mộ Xi Vưu, hắn muốn gì làm nấy, chẳng ngại gì cả.”
A Hành lặng thinh, đăm đắm trông vời xa xăm.
Lựa
giống tằm xong, Thiếu Hạo quay sang hành lễ với A Hành, “Vương tử phi
nương nương, ta làm xong rồi, chúng ta về nhà được chưa?”
A Hành cười đáp: “Về thôi.”
Cùng Thiếu Hạo cưỡi Huyền điểu quay về, thầm nghĩ tới đám cưới sắp tới của
Tứ ca, A Hành sực nhớ ra phải chuẩn bị quà gặp mặt cho chị dâu tương
lai.
Thấy nàng lặng yên không nói, Thiếu Hạo bèn hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Thiếp đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho Tứ tẩu.”
“Nàng đã nghe ngóng xem Tứ tẩu thích gì chưa?”
“Thiếp chẳng biết gì hết, tại cái tính của Tứ ca đó! Hỏi mười câu huynh ấy chỉ đáp nửa câu, thiếp lải nhải bên tai huynh ấy cả ngày chỉ moi được mỗi
chuyện chị ấy là con nhà vọng tộc ở đó, họ Trọc Sơn.”
“Thần Nông có Cửu Lê, Hiên Viên có Nhược Thủy, đều là những vùng dân tình thuần
phác mà dũng mãnh, chỉ nể trọng những kẻ anh hùng kiêu dũng, Tứ tẩu này
của nàng chẳng những xuất thân từ vọng tộc Trọc Sơn thị mà còn là nữ tộc trưởng tương lai của Nhược Thủy nữa đó.”
“Hả? Tứ ca định cưới
nữ tộc trưởng Nhược Thủy?” A Hành trợn tròn mắt, “Thiếp cứ ngỡ Tứ ca sẽ
cưới một cô gái dịu dàng hiền thục kia, ai dè huynh ấy lại thích nữ
trung hào kiệt!”
Thiếu Hạo bật cười, “Nàng định tặng gì cho nữ anh hùng nào?”
A Hành nghĩ ngợi một thoáng, chợt sáng mắt lên, nghiêng đầu nhìn THiếu
Hạo cười ranh mãnh: “Xưa nay anh hùng chuộng danh khí! Món quà thích hợp nhất phải làm phiền Thiếu Hạo điện hạ vang danh thiên hạ về nghề rèn
rồi, có điều nghe nói xưa nay y không rèn binh khí, chẳng hiểu y có chịu ra tay giúp đỡ hay chăng?”
“Không phải y không chịu, nhưng…”
A Hành hồi hộp hỏi: “Nhưng sao?”
Thiếu Hạo ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ nghĩ ngợi một hồi, “Cũng chẳng có nhưng gì cả, năm xưa lấy không bí quyết nấu Thư tửu của nàng, xem như là trả
lễ vậy! Có điều hơi gấp gáp, thời gian một năm thì chỉ rèn được chủy thủ tùy thân thôi.”
A Hành thở phào nhẹ nhõm, nàng xúc động lắc lắc cánh tay Thiếu Hạo, mừng rỡ hơn cả khi y làm lợi cho mình: “Cảm ơn
chàng, cảm ơn chàng, cảm ơn…”
Thiếu Hạo cười, “Huynh muội nàng y hệt nhau, lúc nào cũng